wncreinsept99
Đối với mình, thời gian là một điều gì đấy tàn nhẫn đến đáng sợ. Thời gian cho các vết thương vật lý một cơ hội khép miệng, giao cho vết thương lòng một liều giảm đau, đem tâm trí náo nhiệt của một người chôn vùi trong sự lạnh lẽo của khái niệm “trưởng thành”. Thời gian mang đến ánh sáng, nhưng đến một lúc nào đó, thời gian lại hoá đêm đen, nuốt lấy không gian cùng hơi thở. Khiến một người, dẫu chỉ là những nhịp điểm đều đặn có ngắt nghỉ, vẫn là không thể tìm được lối thoát. Nhưng thời gian, lại cũng là một chút cứu rỗi từ chính tạo hoá. Thời gian, văn học hơn, dòng chảy của sinh mệnh, đem những người thật xứng đáng đến trước mắt một người, khiến một người sẽ vì một ai đó mà hạnh phúc đến rơi lệ, vì một ai đó đau đớn đến bật cười. Là khái niệm, là phạm trù mà chúng ta chỉ có thể chấp thuận không thể chối từ. Là một mệnh đề không tương đương, là một quy trình không thể nghịch đảo. Trục thời gian đằng đẵng như vậy, vậy mà lại có một vạch đề ba chữ Hoàng Nhân Tuấn. Mình vẫn chẳng thay đi lời giới thiệu, mọi dịu dàng của mình đều vì em, vì những người em yêu thương mà viết xuống. Hoàng Nhân Tuấn, thời điểm vì em mà cho khía cạnh “văn” nhất của mình bộc lộ, em đã là một người xứng đáng mà thời gian mang đặt vào mắt mình.
wncreinsept99
@vanthanhtruc0209 ừm, khoảng cách với cả giữ chút xa lạ cũng tốt mà em nhỉ. Tụi mình sẽ nhớ về nhau một cách tươi đẹp nhất
•
Reply
vanthanhtruc0209
@ wncreinsept99 thiệt ra thì mỗi lần mn nhắc đến thành viên nào, em đều cảm thấy rằng làm một người lạ thương một người khác cũng đều thật tốt
•
Reply
wncreinsept99
Vậy cho nên, em, hôm nay, chị dùng chút dịu dàng này, muốn gửi đến em một chút chúc mừng cùng cầu nguyện. Em, chị mong ngọn nến thời gian của em làm bằng thứ nến trường cửu chẳng tắt, để em dẫu lạc vào đêm đen vẫn luôn nhìn thấy chính mình. Em, chị mong bốn mùa chảy trôi, em vẫn là nhành hoa được đơm bởi kiên trì cùng nỗ lực, lung linh trước gió, kiêu hãnh nhìn dòng nước dưới kia bào mòn từng hòn đá. Em, chị mong thời gian tác động mạnh mẽ lên những vết thương vật lý của em, để em có thể vĩnh viễn an lòng kính nghiệp. Và cũng xin thời gian vừa dịu dàng vừa nghiêm khắc với vết thương trong lòng em, để chúng đóng lại thật êm ả, nhưng cũng thật nhanh chóng, để em không hoen mi một lần nào nữa. Em, chị mong pháo giấy đề tên em, mong họ hò reo vì em, mong rằng những người nhìn thấy ba chữ ‘Hoàng Nhân Tuấn’ trên trục sinh mệnh sẽ không chỉ mỗi chị. Em, chị mong em trưởng thành dẫu em đã, lại cũng mong em vô tư giữa thời thế đổi thay. Chị mong em, chị vọng em, chị nguyện em là sự ưu tiên hữu hạn của vạn vật, để thời gian đối với em nhẹ nhàng tựa câu hát. Không dám xin kinh thiên hỉ địa, chỉ nguyện em một đời bình an. Bởi Nhân Tuấn, chốn này, em đã là phong cảnh đẹp nhất, là kì quan rực rỡ. Năm hai mươi ba tuổi, chị thấy em. Năm em hai mươi ba tuổi, chị sẽ dùng tuổi hai mươi tư của mình đi cùng em. Chúc mừng sinh nhật em, Hoàng Nhân Tuấn.
•
Reply