Đại Đường Nữ Pháp Y - Tụ Đườn...

By MiaNguyen070

123K 8.2K 193

[HOÀN] Bản Edit - Có review nhẹ từ đầu cho những ai muốn nhảy hố hay đi đi vòng nha, enjoy! Part 1: chap 1... More

Đại Đường Nữ Pháp Y - Tụ Đường - Part 2
Chương 199 Lang quân bò tường
Chương 200 Long nhan đại nộ
Chương 201 Chuyện sắp xảy ra
Chương 202 Bị lừa
Chương 203 Lang quân đi lạc vào rừng mai
Chương 204 Xương cẳng chân trong tuyết
Chương 205 Cơ hội tới
Chương 206 Lời gièm pha
Chương 207 Tình cảm của bản thân thì khó mà nhận rõ (1)
Chương 208 Tình cảm của bản thân thì khó mà nhận rõ (2)
Chương 209 Bị tập kích trong đêm gió tuyết
Chương 210 Cắn chết ngươi
Chương 211 Tử thần chuyên thu hoạch sinh mệnh
Chương 212 Cục lông xù xù
Chương 213 Mối thù không đội trời chung
Chương 214 Hoàng gia bí sự (1)
Chương 215 Hoàng gia bí sự (2)
Chương 216 Thơ Nhiễm pháp y làm có một không hai
Chương 217 Ta muốn nhìn ngươi cười
Chương 218 Anh hùng khí đoản
Chương 219 Sài Huyền Ý
Chương 220 Hiện tại liền đi bắt lấy Nhiễm Vận
Chương 221 Dạy dỗ nhau
Chương 222 Nhân cách phân liệt
Chương 223 Quẻ bói
Chương 224 Chợt cảm thấy đã hãm sâu vào tương tư
Chương 225 Lễ vật của Tiêu Tụng
Chương 226 Bùi Cảnh
Chương 227 Lễ vật này nên tặng như thế nào
Chương 228 Phụ tá của chủ soái nghĩa quân
Chương 229 Lọt bẫy
Chương 230 Dược tính của Hồng trần tán
Chương 231 Có muốn gặp hắn không
Chương 232 Thong dong gây án
Chương 233 Đánh bạc
Chương 234 Sống so với chết còn thống khổ hơn
Chương 235 Tin tức oanh động Trường An
Chương 236 Lời âu yếm
Chương 237 Hôn
Chương 238 Ngô Vương hồi kinh
Chương 239 Thê khống
Chương 240 Tin người chết
Chương 241 Vết thương lòng
Chương 242 Nhiễm Thập Thất phúc hắc
Chương 243 Tiêu lão thái thái xuất thủ
Chương 244 Nụ hôn đầu tiên
Chương 245 Lang quân tuyệt sắc
Chương 246 Đào hoa độ
Chương 247 Dùng cả đời để cho ngươi đáp án
Chương 248 Dùng quãng đời còn lại để nghe
Chương 249 Đại tộc tranh hôn
Chương 250 Bạch cốt chất chồng thành bậc thềm danh môn
Chương 251 Bản tâm
Chương 252 Chính sự (1)
Chương 253 Chính sự (2)
Chương 254 Cặp mẹ con bí ẩn
Chương 255 Sự yên bình trước cuối năm
Chương 256 Vứt xác nơi hoang dã
Chương 257 Tiểu quan
Chương 258 A phù dung
Chương 259 Nữ tử kia
Chương 260 Lý Uyển Bình
Chương 261 Đa nhân cách phân liệt
Chương 262 Thẳng thắn về chuyện tình cảm
Chương 263 Thiếu mất một cái
Chương 264 Người trộm dược
Chương 265 Người ở trên nền tuyết
Chương 266 Tiên hạ thủ vi cường
Chương 267 Tình huống quẫn bách nhất trong lịch sử
Chương 268 Đi với ta
Chương 269 (vô đề)
Chương 270 Chứng mất trí nhớ từng phần
Chương 271 Mỗi ngày yêu ngươi lần đầu tiên
Chương 272 Mối liên kết ngầm
Chương 273 Bức thư tình kì lạ
Chương 274 Mây tan trăng sáng
Chương 275 Đậu Trình Phong
Chương 276 Thủ đoạn
Chương 277 Chạy mau
Chương 278 Kẻ giết người
Chương 279 Trong lòng ta ngươi còn tôn quý hơn cả công chúa
Chương 280 Ra đi
Chương 281 Nếu mất đừng quên
Chương 282 Khởi đầu của hung án
Chương 283 Hiện trường mưu sát
Chương 284 Thì ra là vậy
Chương 285 Phu nhân
Chương 286 Ghen
Chương 287 Bàn hôn sự
Chương 288 Nhiễm nữ sĩ vô địch
Chương 289 Mừng năm mới (1)
Chương 290 Mừng năm mới (2)
Chương 291 Đam mê đặc thù
Chương 292 Xuân ý lạnh lẽo
Chương 293 Mưu biến
Chương 294 Rốt cuộc có đi hay không
Chương 295 Khách tới thăm
Chương 296 Cuối cùng cũng có người muốn Quỷ kiến sầu rồi
Chương 297 Nhan khanh khanh như ngộ
Chương 298 Bình Dương
Chương 299 Lông dê nhổ từ trên mình dê
Chương 300 Hồng nam lục nữ
Chương 301 Đại hôn, thơ thúc trang
Chương 302 Đại hôn, thơ tước phiến
Chương 303 Tập tục viên phòng hố cha
Chương 304 Cùng nhau mây mưa vu sơn
Chương 305 Người tự sát
Chương 306 Bình tĩnh
Chương 307 Vua đánh nhau Tống Quốc Công
Chương 308 Nguyên do
Chương 309 Kế hoạch bắt đầu
Chương 310 Lại nói, nơi tâm an này là chốn ngô hương
Chương 311 Vú em siêu cấp
Chương 312 Xử trí Thanh La
Chương 313 Phóng túng và ôn tồn
Chương 314 Triệu kiến
Chương 315 Huynh đệ bổn gia
Chương 316 Tuất*(1)
Chương 318 Đông Dương Quận phu nhân
Chương 319 Không cốc giai nhân
Chương 320 Nhiễm Cửu nãi nãi
Chương 321 Tuẫn chủ hay là mưu sát
Chương 322 Hiềm nghi
Chương 323 Đối chất
Chương 324 A Nhan, ta sợ hãi
Chương 325 Lan Lăng
Chương 326 Đoạt tang
Chương 327 Xuân Lai
Chương 328 Chuyện ngoài ý liệu
Chương 329 (vô đề)
Chương 330 Bắt hung phạm
Chương 331 Yêu đương vụng trộm
Chương 332 Ai thật ai giả
Chương 333 Sứ thần tới từ Trường An
Chương 334 Sứ thần Lý Khác
Chương 335 Trá
Chương 336 Nhiễm Vân Sinh mất tích
Chương 337 Tiêu Huyễn Chi
Chương 338 Người thua nặng nhất
Chương 339 Quay về Trường An
Chương 340 Tương Võ Huyện hầu
Chương 341 Xuất sư chưa đánh đã chết
Chương 342 Là Tô Phục sao
Chương 343 Nam nhân muốn có được nhất
Chương 344 Đại cữu tử, ai không muốn nhúng chàm ngươi thì không phải người
Chương 345 Hỏa thiêu Tàng Nguyệt Các
Chương 346 Mục tiêu là Tiêu Cửu lang?
Chương 347 Giấm chua bốc mùi
Chương 348 Liễu ám hoa minh
Chương 349 Tàn nhẫn
Chương 350 Nhiễm Nhan và Tô Phục
Chương 351 Quyết định
Chương 352 Xa nhau
Chương 353 Lý Khác thỉnh tội
Chương 354 Là ai đang hãm hại
Chương 355 Sắc phôi Thiếu Doãn
Chương 356 Nỗi đau bị làm thịt
Chương 357 Thị tỳ Thược Dược
Chương 358 Hai kẻ hiềm nghi
Chương 359 Đã lâu không thấy, biệt lai vô dạng
Chương 360 Sư muội, ngươi tới thay ta nghiệm thi
Chương 361 Đè ngộp chết vài người thử xem
Chương 362 Ngươi cùng hắn thật sự có một chân?
Chương 363 Lần nói dối duy nhất trong đời này
Chương 364 Sóng ngầm mãnh liệt đột kích
Chương 365 Nhập cốc
Chương 366 Chỗ chết
Chương 367 Kim tú cầu
Chương 368 Đêm cứu Tang Tùy Viễn
Chương 369 Dưới nghiên bùn lắng, ta từng viết qua...
Chương 370 Giải phẫu gian nan
Chương 371 Hỗn đản
Chương 372 Sau khi nàng chết 5 năm, tình yêu...
Chương 373 Ôn nhu
Chương 374 Người thắng lớn nhất
Chương 375 Dụ hoặc
Chương 376 Thịt
Chương 377 Vào cung
Chương 378 Dung nhan tuyệt thế kia
Chương 379 Cách một trượng, như cách một đời
Chương 380 Sơn vũ dục lai phong mãn lâu
Chương 381 Cửu Lang! Cửu Lang! Cửu Lang!
Chương 382 Quyền thần so chiêu
Chương 383 Thứ như thanh danh, ngươi có sao?
Chương 384 Tiêu Thị lang u oán
Chương 385 Đập cửa hiệu
Chương 386 Dâng hương
Chương 387 Từ đây làm bạn thanh đăng
Chương 388 Xác chết trôi mặc y phục nữ
Chương 389 Thai giáo độc nhất vô nhị
Chương 390 Trường An, nguyện Trường An
Chương 391 Nước ối
Chương 392 Bình tĩnh a! Cửu ca!
Chương 393 Nhược Nhược
Chương 394 Biến cố ở Đông Cung
Chương 395 Không dám đánh cuộc, càng không thể thua
Chương 396 Thi thể co rút
Chương 397 Tiểu nhân đê tiện

Chương 317 Tuất (2)

551 37 2
By MiaNguyen070

"Dạ, đợi lát nữa khi lão phu nhân tới nô tỳ liền đưa cho bà ấy." Lăng Tương trả lược lại cho Tiêu thái phu nhân.

Ngón tay Tiêu thái phu nhân run rẩy vuốt ve sống lược, trên mặt mang nụ cười nhẹ nhàng.

Tiêu thái phu nhân từng là Hoàng Hậu Tây Lương quốc, thê tử của Hiếu Minh hoàng đế.

Theo Nhiễm Nhan biết Hiếu Minh hoàng đế Tiêu Khuy là một hoàng đế cực kỳ tài hoa, từng soạn 14 bộ sách như 'Hiếu kinh' v.v. Ông làm người có sự rộng rãi độ lượng của bậc quân tử, là một hiền quân thời loạn thế, khi qua đời, toàn bộ thần dân đều khóc trước mộ ông.

*bộ 'Hiếu Kinh' này không giống với bộ Hiếu Kinh của đạo giáo nha

Một người nam nhân như vậy, vua của một nước như vậy, sẽ tự mình làm một cây lược gỗ tặng cho thê tử, sẽ nói lời âu yếm với nàng, nói vậy năm đó Đế hậu thập phần ân ái đi! Nhưng mà, ông đã qua đời vài thập niên, mấy chục năm này, mỗi khi Tiêu thái phu nhân nhớ lại ôn nhu của ông, lời âu yếm của ông, sẽ cô tịch đến mức nào.

"Cầu mong con cháu Tiêu thị ta hưng thịnh." Tiêu thái phu nhân thở dài một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại.

Nhiễm Nhan nhìn khuôn mặt an tường của bà, trong lòng căng thẳng, nhẹ giọng gọi: "Tổ mẫu?"

Trả lời nàng, chỉ có cơn gió ấm áp cuối xuân, và mùi hương mẫu đơn thoang thoảng.

Lăng Tương vội vàng cầm tay Tiêu thái phu nhân, thanh âm run rẩy, hốt hoảng muốn đánh thức bà, "Thái phu nhân, thái phu nhân!"

Nhiễm Nhan đặt ngón tay lên cổ thái phu nhân, vẫn còn cảm nhận được làn da ấm áp, nhưng đã không còn mạch đập. Trận bệnh này của thái phu nhân tuy đã khống chế được, nhưng nó cũng lấy đi toàn bộ nguyên khí của bà.

"Thái phu nhân!" Lăng Tương nằm trước mặt Tiêu thái phu nhân, khóc thành tiếng.

Nhiễm Nhan nhìn Tiêu thái phu nhân dung nhan đoan trang quỳ ngồi, trên người là bộ Khúc Cư hai màu đen đỏ mang phong cách nhà Hán, tóc mai như tuyết, dưới ánh mặt trời ngày xuân, ung dung tôn quý như đóa mẫu đơn đẹp nhất trong viện. Mắt Nhiễm Nhan hơi ướt, nàng dời ánh mắt đi, nói với thị tỳ quỳ gối bên cạnh bằng giọng khàn khàn: "Đi thỉnh quốc công và phu nhân tới."

"Dạ!" thị tỳ kia lĩnh mệnh, rồi xách làn váy lên chạy nhanh ra tiền viện.

"Sao lại thế này?" Tiêu Tụng và Lưu Thanh Tùng vừa mới vào cửa, liền đụng ngay thị tỳ đang vội vã chạy ra, tim cả hai không khỏi treo lên.

Thị tỳ chưa trả lời, hai người đã nghe thấy tiếng khóc của Lăng Tương trong viện, lập tức bước nhanh vào.

"Tổ mẫu." Tiêu Tụng khựng lại cách thái phu nhân hai trượng, bộ dáng bà mỉm cười ngồi ngay ngắn không khác gì ngày thường, phảng phất chỉ như đang hưởng thụ ánh nắng ấm áp và hương hoa trong viện, nhưng một thân y phục Lương Triều kia, không hiểu sao lại làm người thấy vô cùng bi thương.

Lưu Thanh Tùng bước nhanh tới, duỗi tay kiểm tra mạch đập của Tiêu thái phu nhân, sắc mặt tái đi.

Tiếng khóc của Lăng Tương đột ngột nghẹn lại, người ngã xuống đất, bất tỉnh, Nhiễm Nhan vội vàng cầm lấy hòm thuốc trong tay Lưu Thanh Tùng, tìm ngân châm giúp nàng thuận mạch. Chờ đến khi Lăng Tương hết nguy hiểm, Nhiễm Nhan ngẩng đầu lên lại, thì thấy mắt Tiêu Tụng đỏ bừng, môi gắt gao mím lại thành một đường thẳng.

Nhiễm Nhan sai người nâng Lăng Tương về phòng, đứng dậy đi đến bên cạnh Tiêu Tụng, duỗi tay cầm lấy bàn tay đã nắm chặt lại giấu trong ống tay áo của hắn.

Không lâu sau, Tống Quốc Công dẫn đầu một đám người vội vàng chạy đến.

"Mẫu thân!" Tống Quốc Công đi đến dưới hành lang, thịch một tiếng quỳ gối trên mặt đất, những người đằng sau sôi nổi quỳ theo.

Nhiễm Nhan thấy Tiêu Tụng còn đứng thẳng tắp, vội vàng duỗi tay kéo kéo hắn, đỡ hắn quỳ xuống.

Lưu Thanh Tùng sắc mặt trắng bệch, hai mắt không có tiêu cự quỳ theo Tiêu Tụng.

Cả viện quỳ rạp xuống, hoa viên với cảnh xuân tươi đẹp, lại tràn ngập tiếng khóc bi thương.

"Phu quân, ngươi phải nén bi thương a, di thể của a gia không thể đặt bên ngoài như vậy." Độc Cô thị lau nước mắt, khuyên giải an ủi Tống Quốc Công. Nước mắt của Độc Cô thị, thật sự rất phức tạp, một mặt là bị bà bà đè đầu nàng vài thập niên, vô cùng ức chế, giờ rốt cuộc được giải thoát; mặt khác, sống cùng Tiêu thái phu nhân nhiều năm như vậy, đích xác cũng có tình cảm. Huống chi, Tiêu thái phu nhân dù sao cũng từng là hoàng hậu một nước, hành sự đại khí, chưa bao giờ vì những chuyện vặt vãnh mà làm bà ngột ngạt.

Sau khi Độc Cô thị khuyên giải an ủi, rất nhiều người cũng khuyên nhủ, Tống Quốc Công lúc này mới khó khăn ngưng khóc, cũng không tiếp khăn Độc Cô thị đưa qua, chỉ dùng tay áo lau lung tung, miễn cưỡng ổn định tâm thần, chỉ huy mọi người thay toàn bộ đệm chăn mới cho giường của thái phu nhân, nâng thái phu nhân đặt lên.

"Mới vừa rồi ai ở cạnh thái phu nhân, có di ngôn gì không?" Tống Quốc Công phảng phất như già nua đi trong nháy mắt, thanh âm cũng dị thường khô ách.

Nhiễm Nhan cúi đầu nói: "Là tức phụ ở." Nàng ngay sau đó nói: "Thái phu nhân nói, cầu mong con cháu Tiêu thị ta hưng thịnh."

Lương triều không còn nữa, Hiếu Minh hoàng đế không còn nữa, câu cuối cùng Tiêu thái phu nhân để lại "Cầu mong con cháu Tiêu thị ta hưng thịnh", đã nói rõ tất cả ý nghĩa lúc tuổi già của bà.

Tống Quốc Công nghe câu này, lại nhịn không được thất thanh khóc rống.

Độc Cô thị vội vàng hầu hạ, Tiêu Duệ Chi đi ra ngoài, phân phó người gọi quản gia đến, sai hắn lập tức phái người đi thông tri cho người bổn gia Tiêu thị, đại nạn của Tiêu thái phu nhân đã đến.

Quản gia sửng sốt, vội vàng ứng tiếng, rồi vội vàng chạy đi làm ngay.

Khoảng non nửa canh giờ sau, tất cả người bổn gia đều đến, Tiêu thái phu nhân nguyên là Hoàng hậu một nước, đương nhiên không có khả năng toàn bộ hậu cung chỉ có một mình bà, nhi tử do phi tần sinh cũng coi như là nhi tử của bà, nhưng cũng may Tiêu Khuy không hảo nữ sắc, ngoại trừ những người đã qua đời, chỉ có sáu đích tử. Dù vậy, cộng thêm tôn tử, huyền tôn, người cũng đã tràn đầy phòng, tiếng khóc văng vẳng, thập phần bi thương.

Nhiễm Nhan vẫn luôn một tấc cũng không rời mà ở cạnh Tiêu Tụng, hắn không khóc, nhưng trong mắt đều là tơ máu, vẻ mặt làm cho người ta sợ hãi.

Chuyện của Tiêu thái phu nhân Tiêu gia đã sớm có chuẩn bị, hơn nữa bà đã là nhân thụy, mất cũng là hỉ tang, sau một hồi thương tâm, cảm xúc của mọi người cũng đều dần dần bình phục, đích tử đích tôn các phòng đều tụ tập ở nghị sự đường, thương thảo tang sự cho thái phu nhân, đồng thời phái người đưa tang tin vào trong cung.

Tiêu thái phu nhân là Lương Quốc phu nhân do thánh thượng phong, quy chế phải dựa theo phẩm cấp của bà và ý tứ của thánh thượng mà làm.

Không đến nửa canh giờ, trong cung đã hạ thánh chỉ xuống.

Một đám người lại vội vàng đi rửa mặt, nam tử thay triều phục, nữ tử thay mệnh phụ phục, ra tiếp chỉ, quỳ kín viện tử trước đường ra nội môn.

Giọng nói đặc biệt chậm rãi của nội thị đọc thánh chỉ, Nhiễm Nhan nghe xong thấy một đoạn vừa dài vừa khó đọc, phần lớn đều mang ý nghĩa khẳng định và biểu dương cuộc đời Tiêu thái phu nhân, cuối cùng mới đến chính đề, truy phong "Lương Quốc phu nhân" thành "Tuyên Huệ Lương Quốc Hoàng Hậu", lễ chế dựa theo phẩm cấp Quốc phu nhân.

Tiêu thái phu nhân nguyên bản chính là nhất phẩm Quốc phu nhân, cấp bậc này đã là cao nhất của ngoại mệnh phụ, quy cách không thể lại nâng hơn nữa, nhưng có thể được truy tặng thụy hào "Tuyên Huệ Lương Quốc Hoàng Hậu", đã xem như đãi ngộ tối cao. Đây là nhờ Lý Thế Dân lòng dạ rộng lớn, cũng là vì trấn an toàn tộc Tiêu thị thân đã từng là Lương triều Hoàng tộc.

"Quốc công, thỉnh nén bi thương a!" nội thị giao thánh chỉ cho ông, mở miệng an ủi.

Cả đám người đằng trước khách sáo với nội thị, Tiêu Tụng nhẹ nhàng nhéo nhéo tay Nhiễm Nhan, dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng, muốn nàng nhìn về phía trước bên phải.

Nhiễm Nhan nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy một đám mệnh phụ mặc địch y xanh lá đều không hoa văn, hiển nhiên là phẩm cấp không cao, mà trong đó có một phụ nhân, hoa văn chim trĩ trên người chỉ thiếu một đôi so với mệnh phụ phục của Độc Cô thị! Bởi vậy bà ta đứng giữa một đám phụ nhân, có vẻ hết sức chói mắt.

Continue Reading

You'll Also Like

7K 66 6
Izuku Was Framed And Everyone Except Ochako Uraraka And Momo Yaoyorozu And Eri Started To Beat Him Up And Had One For All Taken Away And Was Put In T...
53.5K 2.2K 13
"You left. You left when you found out I was pregnant. Coward." I seethed staring into his brown eyes, the left side of his face bruised from the bea...
253K 15.2K 21
مَــاذَا سَــيَحدُث لـكَ إنْ كُنـتَ لا تَـعلم إذ كُـنتَ فـَتى أم فَـتاة؟ . . فَـتاة في الثانية والعشرون ،معزولة عن العَـالم بـآسرهِ، لا تَـع...
14.1K 370 33
This is a translation of the original novel. Spare me your mercy by Sammon Frictionlog. This story is about Guntapat, a Palliative doctor who had ta...