[KookV] Con thầy

By notanneymore

214K 17.7K 2.6K

Chọn người yêu có ba điều kị: Con thầy, vợ (chồng) bạn, gái (trai) cơ quan. Nhưng mà Jungkook không quan tâm... More

Con thầy (1)
Con thầy (2)
Con thầy (3)
Con thầy (4)
Con thầy (5)
Con thầy (6)
Con thầy (7)
Con thầy (9)
Con thầy (10)
Con thầy (11)
Con thầy (12)
Con thầy (13)
Con thầy (14)
Con thầy (15)
Con thầy (16)
Con thầy (17) (end)
Extra 1: Lễ tốt nghiệp của Jeon Jungkook (1)
Extra 1: Lễ tốt nghiệp của Jeon Jungkook (2)
Extra 2: "Thầy sẽ đánh chết em mất."
Extra 3: "Em thích anh mặc như thế này."

Con thầy (8)

8.3K 772 65
By notanneymore

8.

Chưa sang tháng Mười Một nhưng trời đã lạnh buốt, tuyết rơi ngập lối về nhà Taehyung.

Jungkook cong lưng lên đạp xe, Taehyung chỉ việc thảnh thơi ngồi sau nhét tay vào hai túi áo của cậu. Thật ra áo khoác đại hàn nào mà chẳng có túi, nhưng Taehyung thích nhét vào túi Jungkook đấy, có sao không?

Con Lạc nhà hàng xóm nghe tiếng xe hai đứa từ đầu ngõ, dấm dẳng sủa mấy tiếng như chào.

Jungkook dựng xe vào góc sân, phủi bớt tuyết rơi trên mũ len của Taehyung trước rồi mới quay sang phủi áo phao của mình. Bàn tay cậu đỏ tấy vì lạnh.

Hai đứa dường như vẫn chưa thoát khỏi trạng thái lâng lâng khi làm chuyện sai trái (giấu bố mẹ đi hẹn hò) cùng người yêu, chẳng mảy may để ý xung quanh mà hành động tình tứ.

Phải tận khi vào đến nhà rồi Jungkook mới thấy có gì đó không ổn.

Giờ vào và tan học của thầy Kim khác thầy Kang, vì nhà thầy thường ăn muộn, lại có nhiều học sinh nhà ở xa đến học nên bình thường 7 rưỡi, có hôm gần 8 giờ tối lớp mới bắt đầu. Bây giờ mới là 9 giờ mà đã chẳng thấy một bóng học sinh. Mà nghĩ lại, sân trước cũng chẳng thấy cái xe đạp nào.

"Kim Taehyung, vào đây."

Lúc hai đứa nhỏ bỏ xong giày vào tủ cũng là lúc giọng nói của thầy Kim vang lên từ trong phòng học. Tiếng ông lành lạnh, nghiêm khắc, lúc nào cũng khiến người nghe cảm thấy một luồng áp lực vô hình. Lần này ngoài những điều trên ra, trong giọng nói ấy còn ẩn ẩn cơn giận kìm nén.

Jungkook căng thẳng nhìn sang người yêu, thấy mặt anh thoáng cái trắng bệch. Cậu cắn môi, không biết làm gì khác ngoài theo anh vào phòng, dù thầy chỉ gọi mỗi mình Taehyung.

Bước chân Taehyung chậm rì rì, mãi mới đứng được trước mặt ba mình.

"Ba." Anh hơi cúi đầu, nhỏ giọng thưa một tiếng với ông Kim.

Vị thầy giáo cấp ba ngồi ở dãy bàn học đầu tiên, hai tay đan vào nhau đặt trên mặt bàn, lặng im không nói một lời.

Taehyung nhìn ba, thấy mình như đang bị vứt vào một ngăn tủ tối tăm kín mít, không khí đặc đến mức anh không hô hấp bình thường nổi, nhịp tim nháy mắt tăng nhanh gấp đôi.

Vào lúc Taehyung nghĩ mình sắp không chịu được nữa, người đàn ông trung niên vẫn im lặng bấy giờ mới lên tiếng.

"Tao cho mày đi học, không phải để mày trốn đi chơi."

Nửa câu trước ông bắt đầu bằng giọng ngang ngang, ấy vậy mà nửa câu sau lại nhoáng một cái như gầm lên. Ông nhìn chòng chọc vào đứa con trai lớn đang cúi đầu đứng cạnh.

"Nếu hôm nay tao mà không có việc gọi cho thầy Kang thì mày còn định lừa dối đến bao giờ? Ai dạy mày cái thói hư đốn này? Ai?"

Lần này ông đã đứng hẳn dậy, mỗi một câu hỏi là một cái giáng lên mặt Taehyung.

Jungkook hoảng hốt mở to mắt, sự việc xảy ra nhanh đến mức cậu không biết phải làm sao. Bình thường thầy Kim tuy ít nói, nghiêm khắc, nhưng dù sao trong ấn tượng của cậu, thầy vẫn là người bình tĩnh, gặp chuyện sẽ nói lí lẽ thay vì động thủ.

Nào ai ngờ khi chuyện liên quan đến Taehyung, mới qua lại hai câu ông đã dùng đến vũ lực.

Ông Kim cho Taehyung ba cái bạt tai mạnh như trời giáng, mạnh đến mức lòng bàn tay ông cũng đỏ rực lên, nóng rẫy.

Taehyung thì cứ im thít chịu đòn, không ngẩng lên nhìn, không giải thích, không xin tha, càng làm ông thấy mạch máu trong người căng phồng như sắp nổ tung. Rồi cơn giận xông lên não không kìm lại được nữa, người đàn ông trung niên mặt đỏ gay vớ lấy cây thước gỗ dài một mét dành riêng cho giáo viên đặt ngay gần, không buồn quan tâm hậu quả mà hạ tay xuống.

Tiếng gỗ cứng đập vào da thịt vang lên.

Ông Kim trợn trừng mắt nhìn đứa học trò mình quý mến yên lặng đứng cạnh suốt từ nãy đến giờ đột nhiên xoay người ôm lấy con mình, đưa lưng hứng trọn cú đánh.

Taehyung vốn đã nhắm mắt chuẩn bị sẵn tinh thần đón cơn đau khủng khiếp trên thân thể, vậy mà chỉ cảm nhận được hơi ấm quen thuộc cùng vòng tay vững chãi đêm nào cũng ôm anh vào lòng. Khi cây thước tiếp xúc với mảng lưng của chủ nhân vòng tay ấy, Taehyung thấy cơ thể cậu cứng lại, tiếng hít khí lạnh vang lên bên tai.

"Thầy ơi em xin lỗi. Là lỗi của em. Là em lôi kéo anh Taehyung, là em bày trò. Nếu có phạt thì thầy hãy phạt cả em nữa ạ."

Ông Kim nhìn cảnh tượng trước mắt, cơn giận vốn đã choán hết tâm trí nháy mắt càng bùng lên dữ dội hơn, khiến cánh tay cầm thanh gỗ của ông không tự chủ được một lần nữa giơ cao.

Nhưng qua nửa ngày vẫn không thấy cái đánh thứ hai trút xuống.

Đứa con trai duy nhất của ông, đứa con trai ông vẫn luôn nghiêm khắc dạy dỗ từ những ngày thơ dại, qua bao nhiêu trận đòi roi mắng chửi chưa từng rơi một giọt nước mắt, lúc này đã khóc đến nghẹn ngào.

Vẫn không hé răng nói nửa lời, cứ như việc giao tiếp với ba là chuyện cuối cùng Taehyung sẽ làm trên cõi đời này, anh chỉ im lặng khóc, với một Jungkook giờ đã quay mặt lại đối diện với ông Kim nhưng tuyệt nhiên không chịu rời khỏi Taehyung. Cậu đứng trước mặt anh, một tay kín đáo vòng ra giữ chặt anh, bảo hộ anh phía sau mình.

Trong khoảnh khắc đó, ông Kim thấy đầu mình đau nhói, ruột gan cũng cồn cào hết cả.

Có thể ông nghĩ nhiều, nhưng trong mắt ông, hai đứa bạn bình thường sẽ chẳng bao giờ làm ra những hành động như thế để bảo vệ nhau. Ông hạ tay, bàn tay vẫn nắm chặt cán thước gỗ thật chặt.

Quyết định nhận kèm cặp và cho Jeongguk ở lại nhà mình lúc trước của ông liệu đúng hay sai, trong khoảng thời gian ba tháng ngắn ngủi này, cậu học trò luôn tuân thủ nguyên tắc và đứa con trai chẳng bao giờ biết cãi lời đã cùng nhau trải qua những chuyện gì, ông đều không hề hay biết. Tuy vậy, bản năng của một người thầy, một người cha, một người đàn ông đã từng kinh qua nhiều năm sóng gió cuộc đời khiến ông cảm nhận rõ ràng rằng có điều gì đó dường như đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát.

Jungkook kiên định ngẩng đầu chờ hành động tiếp theo của người đàn ông trước mặt như đang chờ phán quyết cuối cùng từ tòa án. Lạ thay, cậu thấy lòng bình tĩnh thay vì căng thẳng hay hỗn loạn. Có sao đâu, đơn giản là một trận đòn, vài lời mắng chửi. Từ giây phút phải lòng Taehyung tới khi quyết định yêu anh và ở bên anh, Jungkook sớm đã chuẩn bị tinh thần cho những tình huống như thế này rồi.

Cậu chỉ là hậu bối, xa hơn nữa thì là người dưng trong gia đình của Taehyung, vậy nên cậu không có tư cách phản đối ba anh dạy dỗ anh. Nhưng dù đúng dù sai, ít nhất cậu sẽ cùng anh chịu trách nhiệm với những việc họ làm ra.

"Đừng để có lần sau." Ông Kim thở mạnh. "Kể cả anh nữa, Jeon Jungkook, đừng để tôi phải trả anh về cho bố mẹ!" buông lại một câu cảnh cáo cuối cùng, ông nặng nề bỏ ra khỏi phòng, nện chân từng bước lên cầu thang.

-

"Đau lắm phải không?" Taehyung hỏi bằng giọng mũi nghèn nghẹn, nghe lo lắng như thể chỉ cần Jungkook bảo "Đúng vậy" hay đơn giản là gật đầu một cái thôi anh cũng sẽ khóc òa lên lần nữa.

Ai đó từng nói đàn ông chỉ được phép khóc ba lần trong đời, vậy mà Kim Taehyung sắp sửa khóc hết cả ba cho Jeon Jungkook đến nơi.

Cậu học trò lớp 12 ngồi xếp bằng trên giường, đối diện với tấm lưng trần của Jungkook. Chỗ bị ông Kim đánh giờ đã thâm tím lại, anh chỉ cần chạm khẽ vào là Jungkook sẽ cứng người vì đau.

Cậu trai thân trần bị ép đưa lưng cho anh xăm soi nãy giờ mà chỉ nhận lại được mỗi mấy tiếng thút thít bèn dứt khoát quay người lại bế anh lên đùi mình. Sức dài vai rộng, một phát ăn luôn.

"Thế còn ở đây thì sao, có đau không?" Cậu trai tóc đen thổi thổi bên má người yêu, hỏi han anh như hỏi han một đứa con nít lỡ trượt chân vấp ngã.

Trận đòn này vốn không phải riêng mình Jungkook chịu, cậu chỉ không may chịu cú hiểm nhất, chứ bản thân Taehyung trước đó cũng đã hứng trọn ba cái tát thẳng tay từ ông Kim.

Jungkook giữ eo Taehyung bằng một tay, để anh thăng bằng trên người mình, tay kia cẩn thận bưng lấy bên má không bị đau của Taehyung mà ve vuốt, ánh mắt xót xa.

Sao mà không xót cho được? Bầu má mềm mịn Jungkook lúc nào cũng xoa nắn, hôn hít, dùi mặt vào dụi giờ đỏ tấy như bị sắt nung ấn xuống, dấu ngón tay vẫn còn mơ hồ chưa lặn hẳn.

Taehyung đau một, Jungkook đau mười. Taehyung bị thương, tự nhiên vết thương trên lưng của Jungkook trở nên nhỏ bé như kiến cắn kim châm. Nghe vô lý nhưng là như vậy đó, nhìn anh bị đau thì quên luôn cơn đau trên người mình, rồi đau lòng cho anh.

Taehyung rất ít khi khóc mà đã khóc rồi là không dừng được. Anh khóc từ lúc Jungkook bị đánh, khóc đến khi được cậu ôm vào lòng dỗ dành, lúc xoa dầu lên vết bầm trên lưng cậu lại nức lên lần nữa. Đôi mắt tròn như giấu cả một cái hồ nước mắt bên trong, lỡ xả ra rồi là phải xả cho tới khi cạn sạch.

Có điều người đẹp thì làm gì cũng đẹp, khóc sưng cả mặt mũi cũng vẫn cứ là đẹp. Chóp mũi Taehyung đỏ ửng như trái cà chua bi, môi xinh hơi mếu trông đến tội, cái trán cao cũng đỏ, rèm mi dày thì ướt sũng nước.

Jungkook nhìn Taehyung chủ động vòng tay qua cổ mình, ghé sát lại gần hôn lên mắt anh. Hôn dọc xuống mũi, xuống má. Lúc hôn gò má bị đánh đau, cậu chỉ dám đặt môi lên trên nấn ná vài giây rồi lại chuyển xuống hôn vào cái miệng đang méo xệch.

"Nín đi, khóc mãi."

Taehyung vẫn tiếp tục phát ra mấy tiếng hu hu ngắt quãng trong cổ họng, chốc lát lại hít mũi sụt một cái như thách thức mọi sự dỗ dành từ người yêu. Jungkook chịu thua, chỉ biết thả anh ra rồi xuống giường lấy khăn ướt lau mặt cho anh. Lem nhem như con mèo ăn vụng thế này.

Xong xuôi đâu đấy, cậu kéo Taehyung nằm xuống cạnh mình, lưng đau nên không dám nằm ngửa, chỉ có thể nghiêng người kéo Taehyung vào ngực, hôn lên đỉnh đầu anh.

"Ngủ đi. Sau này lên đại học rồi không ai quản, em đưa anh đi du lịch xa, muốn đi đâu thì đi đó, không ai đánh đòn mình nữa."

Nhìn người gối lên cánh tay mình hít vào thở ra khó khăn do ngạt mũi, cậu cưng chiều thơm hết cái này đến cái khác lên trán, lên tóc anh.

Càng ở bên anh nhiều càng thấy thương anh, muốn cho anh một khoảng trời rộng mở để anh tự do vẫy vùng.

Tuổi trẻ chính là như vậy, khao khát được bay nhảy, khám phá, được tự do. Không quan tâm đích đến là nơi nào, cũng chẳng quan tâm phải mất bao lâu, miễn là cùng nhau, Jungkook nghĩ mình dám đi đến cùng trời cuối đất.

tbc.

Continue Reading

You'll Also Like

22.6K 2.1K 5
"hẹn em nơi hạ chốn an yên, chúng ta hãy gặp nhau vào một ngày hạnh phúc." ➸ hante • 020420 - 060420
67.2K 8.5K 40
-> (t/b), kẻ điên cũng biết yêu chứ em?.. 𝐖𝐚𝐫𝐧𝐢𝐧𝐠𝐬 𝐅𝐥𝐮𝐟𝐟, 𝐀𝐧𝐠𝐬𝐭, 𝐆𝐨𝐫𝐞 • 𝐌𝐚𝐲𝐛𝐞 𝐎𝐎𝐂 •