Trùng Sinh Nữ Phụ- Mỉm Cười Wr

By DiepAnNha

663K 20.2K 234

Hóa thành nữ phụ của ngôn tình sắc dục, để thay đổi kết cục, Ninh Vân Hoan phải che giấu bản tính. Nữ chủ đã... More

Chương 1: Trùng sinh
Chương 2: Anh hai
Chương 3: Mỹ nam
Chương 4: Tự đầu
Chương 5: Lưới
Chương 6: Giao dịch
Chương 7: Thay đổi
Chương 8: Nữ chính
Chương 9: Hữu tình
Chương 10: Phiền toái
Chương 11: Bắt
Chương 12: Thói quen
Chương 13: Ở cùng nhau
Chương 14: Gặp lại
Chương 15: Anh hùng
Chương 16: Cứu mỹ nhân
Chương 17: Truy hỏi
Chương 18: Bắt gặp
Chương 19: Phát hiện
Chương 20: Sau đó
Chương 21: Không mời
Chương 22: Người tới
Chương 23: Gian phu
Chương 24: Nam phụ
Chương 25: Lại chạm mặt
Chương 26: Đuổi người
Chương 27: Hãm hại
Chương 28: Nhớ lại
Chương 29: Đón người
Chương 30: Bức thiết
Chương 31: Bạn học
Chương 32: Xui xẻo
Chương 33: Uy hiếp
Chương 34: Dây dưa
Chương 35: Sắc lang
Chương 36: Mất mặt
Chương 37: Kết giao
Chương 38: Nam phụ
Chương 39: Nam phụ
Chương 40: Gặp lại
Chương 41: Bị bệnh
Chương 42: Trút giận
Chương 43: Mang thai
Chương 44: Trao đổi
Chương 45: Máy bay
Chương 46: Nguyên nhân
Chương 47: Sinh con
Chương 48: Đề phòng
Chương 49: Kinh ngạc
Chương 50: Là cô
Chương 51: Kẻ thù
Chương 52: Gia giáo
Chương 53: Của tôi
Chương 54: Hòa bàn
Chương 55
Chương 56: Đuổi đi
Chương 57: Bất bình
Chương 58: Phán Phán
Chương 59: Thanh danh
Chương 60: Bưu ca
Chương 61: Hạ thuốc
Chương 63: Đánh nhau
Chương 64: Nam phụ
Chương 65: Muốn chết
Chương 66: Phế đi
Chương 67: Bồi thường tiền- Giới thiệu
Chương 68: Tần gia
Chương 69: Thân phận
Chương 70: Thỉnh tội
Chương 71: Tức giận hôn mê
Chương 72: Trên đường đi gặp
Chương 73: Ủng hộ giúp đỡ
Chương 74: Đến rồi
Chương 75: Chối từ
Chương 76: Nhắc nhở
Chương 77: Thẳng thắn
Chương 78: Cứu người
Chương 79: Vận khí
Chương 80: Hôn lễ
Chương 81: Soi mói
Chương 82: Bạn bè
Chương 83: Người quan trọng
Chương 84: Đáp trả
Chương 85: Báo thù
Chương 86: Biểu muội
Chương 87: Lan gia
Chương 88: Lập kế hoạch
Chương 89: Cờ bạc
Chương 90: Quỳ gối cầu xin
Chương 91: Quan hệ
Chương 92: Chưa chết
Chương 93: Thích
Chương 94: Chơi cùng
Chương 95: Liễu Yên
Chương 96: Chất vấn
Chương 97: Nhược điểm
Chương 98: Gây hiềm khích
Chương 99: Chuyện cười
Chương 100: Vạch trần
Chương 101: Ghen ghét
Chương 102: Ba mẹ chồng
Chương 103: Ngoài ý muốn
Chương 104: Nhắc nhở
Chương 105: Tính toán
Chương 106: Đổi họ
Chương 107: Gây hấn
Chương 108: Nghĩa khí
Chương 109: Trút giận
Chương 110: Hiến thận
Chương 111: Tự tiến cử
Chương 112: Bất đắc dĩ
Chương 113: Đại nghĩa
Chương 114: Anh hùng
Chương 115: Cứu mỹ nhân
Chương 116: Thay đổi
Chương 117: Bẽ mặt
Chương 118: Nuôi tàn phế
Chương 119: Vô vọng
Chương 120: Tai ương
Chương 121: Long Minh
Chương 122: Tìm chết
Chương 123: Nghĩ cách cứu viện
Chương 124: Chân tình
Chương 125: Làm chủ
Chương 126: Mầm mống oán hận
Chương 127: Gây chuyện
Chương 128: Ngu xuẩn
Chương 129: Sắp xếp
Chương 130: Cách chơi
Chương 131: Thổ huyết
Chương 132: Cường thế
Chương 133: Bộc phát
Chương 134: Hoài nghi
Chương 135: Vai phụ
Chương 136: Chuyện xưa
Chương 137: Ngoài ý muốn
Chương 138: Bắt cóc
Chương 139: Sống chết
Chương 140: Ác mộng
Chương 141: Đoán trúng
Chương 142: Tin tức
Chương 143: Xằng bậy
Chương 144: Oán độc
Chương 145: Báo thù
Chương 146: Hóa đen
Chương 147: Hợp tác
Chương 148: Suy luận
Chương 149: Đối phó
Chương 150: Tính kế
Chương 151: Kịch tình
Chương 152: Đụng mặt
Chương 153: Yêu cầu
Chương 154: Kinh hỉ
Chương 155: Tâm tư
Chương 156: Hôn lễ
Chương 157
Chương 158: Nam tước
Chương 159: Quảng cáo
Chương 160: Buồn bực
Chương 161: Lửa lớn
Chương 162: Cảnh cáo
Chương 163: Tin tức
Chương 164: Ý kiến
Chương 165: Lại mang thai
Chương 166: Náo loạn
Chương 167: Độc nhất
Chương 168: Phụ nữ có chồng
Chương 169: Tranh đấu
Chương 170: Phụ nữ
Chương 171: Sự thật
Chương 172: Sóng gió
Chương 173: Nữ phụ trùng sinh
Chương 174: Thù lớn
Chương 175: Quả báo
Chương 176: Đối lập
Chương 177: Dạy dỗ
Chương 178: Hội trường
Chương 179: Đại diện
Chương 180: Thân thích
Chương 181: Ba Ninh
Chương 182: Cái chết
Chương 183: Bồi thường
Chương 184: Mai phục
Chương 185: Đánh người
Chương 186: Bị tông
Chương 187: Mầm tai họa 1
Chương 188: Mầm tai họa 2
Chương 189: Lại nữa
Chương 190: Phía sau màn
Chương 191: Phản bội
Chương 192: Giật mình
Chương 193: Ván cờ thua
Chương 194: Được cứu giúp
Chương 195: Kết thúc
Chương 196: Ngoại truyện 1: Kiếp trước của Lan Lăng Yến
Chương 197: Ngoại truyện 2: Lâm Ý

Chương 62: Giáo huấn

3.4K 96 1
By DiepAnNha


  Đúng là kẻ thù gặp mặt liền đỏ mắt gay gắt, Ninh Vân Hoan hóa trang thành như thế này e rằng ba Ninh mẹ Ninh vừa nhìn chưa chắc đã nhận ra ngay, nhưng Cố Doanh Tích vừa nhìn đã nhận ra.

Hơn nữa vừa rồi một người lớn như vậy đứng trong phòng bao nửa ngày, cô ta một chút cũng không phát hiện ra, đến bây giờ mới nhìn thấy, Cố Doanh Tích chuyên chú nhìn Lan Lăng Yến tới mức độ nào cơ chứ? Huống chi cũng không phải cô tự mình hạ thuốc, sau khi Lan Lăng Yến hạ thuốc xong, Cố Doanh Tích cam tâm tình nguyện uống, cái này không thể đổ hết lên đầu cô đi?

Ninh Vân Hoan có chút không biết nói gì nhìn cô ta một cái, cũng không đáp lời, dù sao Cố Doanh Tích vừa nhìn chính là bộ dáng gặp xui xẻo lớn, Lan Lăng Yến cho cô ta uống khẳng định không phải xuân dược thông thường, trong phòng thí nghiệm của anh còn có thứ cổ quái kỳ lạ gì không có sao? Kiếp trước coi như cô đã tự mình thử qua, kiếp này Cố Doanh Tích cũng nên thử qua mới phải.

Ở cửa sau của Quan lại quyền quý, Bưu thúc đã dẫn khoảng mười tên côn đồ tóc xanh tóc đỏ đang đứng ở bên ngoài, lạnh giọng phân phó: "Sau khi chơi xong nhớ kín miệng, nếu không các người cũng biết hậu quả rồi đấy!"

Mấy tên côn đồ có thân hình gầy tới mức quỷ dị vội vàng cúi đầu liên tục đáp ứng, khoảng mười phút sau, Cố Doanh Tích bị hai người đàn ông vạm vỡ kéo ra, đẩy vào trong lòng đám côn đồ.

"A, các người muốn làm gì?" Cố Doanh Tích bị đẩy vào trong lòng những người này, ngay lập tức có bảy tám cánh tay đã sờ soạng cô ta, dùng sức nhào nặn cơ thể cô ta, cô ta lập tức bị dọa tới mức hoa dung thất sắc, thân thể không tự chủ được mà run rẩy, miệng thất thanh thét chói tai. Nhưng cùng với cảm giác đau đớn và nhục nhã cùng dâng lên, cô ta còn cảm thấy chó chút khoái cảm.

"Làm." Một tên côn đồ trêu đùa nói một câu, miệng liền ngậm lấy môi của Cố Doanh Tích mà mút, đồng thời có mấy cánh tay không ngừng sờ loạn trên thân thể cô ta, vẻ mặt của Cô Doanh Tích có chút phát điên, thét lên muốn khóc, nhưng đang muốn khóc lên tiếng, một tên miệng hôi tới mức làm người hôn mê liền ngậm lấy miệng của cô ta, không biết thay đổi bao nhiêu người, môi cô ta đã bị sưng đỏ, lại không thể nói ra được câu nào.

Trong miệng Cố Doanh Tích phát ra thanh âm ô ô, hạ thân đột nhiên căng thẳng, hình như có ngón tay đi vào, cơ thể cô ta vô cùng cứng ngắc, toàn thân run rẩy, trong lòng cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng thân thể không thể chống lại loại khoái cảm này, gắt gao níu lấy dị vật, trong mũi phát ra tiếng hít thở động lòng người.

"Vì sao, vì sao đối xử với tôi như vậy?" Thân thể Cố Doanh Tích cảm thấy thoải mái tới mức không muốn đồ vật trong cơ thể mình rời đi, lấy ngón tay giữ chặt lại, nhưng trong lòng lại vô cùng đau khổ. Một loại đau đớn nhấn chìm cô ta, nước mắt "ào ào" chảy xuống: "Anh đã tàn nhẫn như vậy, đối xử với em như vậy, em cũng không cần thủ tiết vì anh nữa. Anh nhẫn tâm nhìn những kẻ dơ bẩn này chạm vào em, vậy em để bọn chúng chạm vào cho anh xem, để cho anh phải hối hận!" Cố Doanh Tích đột nhiên đẩy khuôn mặt ở phía trước ra, miệng dùng sức hét lên hai câu, lại thở gấp hai tiếng, sau đó miệng lại bị người ta bịt chặt.

Trong xe cách đó không xa Ninh Vân Hoan nghe thấy liền cạn lời, quay đầu nhìn khuôn mặt băng lãnh của Lan Lăng Yến một cái: "Anh thật nhẫn tâm?"

Lời này vừa nói xong, cánh tay vốn đang ôm eo cô liền ôm chặt hơn, ý tứ cảnh cáo rõ ràng, anh dùng sức làm eo của cô cảm thấy đau, Ninh Vân Hoan vội vàng xin tha, ngoan ngoãn đưa mặt lại gần để cho anh hôn một hồi, lúc này mới thở gấp dựa vào trước ngực anh, đôi mắt vẫn nhìn ra bên ngoài.

Lúc này Cố Doanh Tích bị bao bọc trong một đám đàn ông, quần áo sắp bị xé hết rồi, tất chân đã sớm bị xé rách lung tung, tiếng hôn môi và tiếng nuốt vội vàng của đám đàn ông truyền vào trong xe.

"..................." Trong lòng Ninh Vân Hoan sinh ra một loại tư vị không thể nói rõ, lúc hai người dựa sát vào nhau không nói chuyện, Bưu thúc đứng ở bên cạnh xe lại quay đầu cúi người xuống thấp giọng nói: "Chủ tử, cô ta chỉ là một cô gái bình thường, sao phải làm như vậy?" Bưu thúc nghe thấy tiếng kêu khóc thê lương của Cô Doanh Tích cách đây không xa, trong lòng không nhịn được, ma xui quỷ khiến cầu tình thay cho Cố Doanh Tích. Theo như điều tra của hắn ta, Cố Doanh Tích chỉ là một cô gái mềm yếu và có chút không hiểu sự đời mà thôi, mặc dù nhân duyên với đàn ông có nhiều một chút, nhưng thực ra những điều đó không phải do cô ta tự mình tìm tới, chỉ là âm kém dương sai mà thôi, cũng không thể trách tội cô ta được.

Không biết tại sao Cố Doanh Tích lại đắc tội Lan Lăng Yến, nhưng trong điều tra của Bưu thúc, hình như Cố Doanh Tích không có điểm nào đắc tội anh, chỉ là có quan hệ với hai người ở bên cạnh phu nhân mà thôi.

Nghĩ tới đây, Bưu thúc theo bản năng muốn ngẩng đầu nhìn Ninh Vân Hoan đang dựa vào người Lan Lăng Yến ở trên xe, ai ngờ ngẩng đầu lên vẫn chưa nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái ở trong xe, chỉ nhìn thấy hai ánh hàn quang lóe lên, giống như ánh mắt nguy hiểm của loài báo, hắn ta vội vàng cúi đầu, nghĩ tới tính tình và thủ đoạn của Lan Lăng Yến, nhất thời cảm thấy sau lưng lạnh toát.

"Có một số chuyện, không cần chú quan tâm, chú cũng không cần hỏi nhiều. Lan Bưu, chú ở bên cạnh tôi bao nhiêu năm rồi, ngẫm lại xem kết cục của những người đi trước, lần này tôi nể tình ông nội, tôi coi như chưa nghe thấy lời nói vừa rồi của chú." Lan Lăng Yến ôn hòa cười, ánh mắt dừng lại một lúc trên người Bưu thúc, lúc này mới dời mắt đi.

Vừa rồi lúc bị Lan Lăng Yến nhìn chằm chằm, Lan Bưu cảm thấy giống như bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm vậy, hắn ta không hề nghi ngờ, nếu như vừa rồi nói thêm hai câu nữa, xung quanh liền có vài khẩu súng bắn trúng đầu và trái tim hắn ta rồi.

Lan Lăng Yến là người Lan gia có thể bình yên sống từ nhỏ cho tới nay, đồng thời sau cùng còn đi tới địa vị ngày hôm nay tuyệt đối không phải người thiện tâm, hắn ta vừa rồi giống như là trúng tà vậy, tự nhiên lại chủ động nói giúp Cố Doanh Tích. Lan Bưu nghĩ tới tình cảnh trước đây, liền cảm thấy mình giống như bị điên vậy, mấy đời nhà hắn ta may mắn được hầu hạ từ đời ông nội của Lan Lăng Yến, đặc biệt được cho phép mang họ Lan, có thể nói là những người đáng tin cậy nhất trong Lan gia.

Nhưng thân phận như vậy cuối cùng chỉ vì thay Cố Doanh Tích cầu tình, mà bị hủy đi hơn nửa! Ý tứ trong lời nói của Lan Lăng Yến là lần này anh sẽ cho hắn ta cơ hội, sau này sẽ không cho thêm cơ hội nào nữa, đồng thời sau khi sử dụng cơ hội này, tình nghĩa mấy đời nhà Lan Bưu tại Lan gia liền không đáng nhắc tới nữa, Lan Bưu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, kết quả của việc mấy đời phấn đấu, lại chỉ vì một câu nói của mình mà thành công giã tràng!

Hắn ta hiểu tính cách của Lan Lăng Yến, nói một không hai, tuyệt đối không có cơ hội thay đổi, tại sao vừa rồi hắn ta lại nói giúp Cố Doanh Tích cơ chứ? Nếu như người trong nhà biết được tình hình, còn không biết sẽ tức giận như thế nào! Ba của Lan Bưu cũng hầu hạ ở bên người ba của Lan Lăng Yến, vốn dĩ hắn ta là người Lan Lăng Yến cảm thấy đáng tin nhất, nhưng chỉ vì Cố Doanh Tích mà cái gì cũng không còn, sau này hắn ta không những không thể tiến vào trung tâm quyền lực của Lan Thị, thậm chí còn không bằng bây giờ, vừa nghĩ tới điều này, trong lòng hắn ta không tự chủ được sinh ra sát tâm với Cố Doanh Tích.

"Từ từ chơi đùa đi, nếu một lần chơi tới chết thì thật vô vị." Hai tay của Lan Lăng Yến giao nhau đặt dưới cằm của chính mình, ánh mắt nhìn vào tình cảnh ở cách đó không xa, cũng không biết nói lời này cho ai nghe.

Ngay lúc Cố Doanh Tích đang gào thét không ngừng, cô ta đang bị người ta ấn xuống đất, liền vang lên một loạt tiếng bước chân, hình như có người tới.

Bởi vì chỗ này vẫn thuộc phạm vi của Hội sở Quan lại quyền quý, theo lý mà nói không có ai dám gây sự ở đây, lại thêm cửa sau có chút vắng vẻ, đáng lẽ không có ai tới mới đúng, nhưng lúc này lại có người tới, Lan Bưu vừa nghĩ tới hậu quả vừa rồi mình mở miệng nói thay cho Cố Doanh Tích, theo bản năng vội vàng chắn ở trước xe, hi vọng biểu hiện của mình có thể làm cho Lan Lăng Yến cho thêm một cơ hội.

"Doanh Nhi, Doanh Nhi!" Một giọng nói tê tâm liệt phế vang lên, phối hợp với tiếng bước chân cuồng loạn, hai bóng người kéo dài dưới ánh đèn vội vàng chạy tới bên này, Cố Doanh Tích vốn bị ấn xuống trong một đám người ngay cả mặt cũng không nhìn thấy, nhưng nữ chủ không hổ là nữ chủ, dù như vậy vẫn bị người nhận ra.

Ninh Vân Hoan vừa nhìn đã nhận ra người chạy tới đầu tiên với ánh mắt đỏ bừng là Ninh Vân Thành, người phía sau thân hình cao gầy, vẻ mặt nghèo túng vừa đúng là Tạ Trác Doãn, nhưng do một năm không gặp, cả người Tạ Trác Doãn nhìn vô cùng nghèo túng, khuôn mặt râu ria, nhìn có vẻ già đi ít nhất năm tuổi so với quý công tử luôn hăng hái trước đây, cho nên nhất thời cô không dám khẳng định.

"A! Mấy tên cặn bã các người, mau cút!" Ninh Vân Thành giống như phát điên xông lên, vừa xông lên vừa điên cuồng gọi tên của Cố Doanh Tích: "Tích nhi, Tích nhi, em không sao chứ?"

Ninh Vân Hoan nghe tới đây liền nhịn không được, giãy dụa từ trên người Lan Lăng Yến ngồi thẳng lên, lúc này mới ngẩng đầu lên nói với anh: "Anh ta kêu như vậy, lẽ nào không sợ người khác tới sao? e sợ người ta không biết ở đây có một người phụ nữ bị phi lễ sao?" Ninh Vân Thành dường như không thể chấp nhận một hạt cát trong mắt, không thể khoan dung Cố Doanh Tích có một chút sai lầm nào hay sao? Lần trước cô vẫn chưa nói gì đã làm hắn ta phát hỏa lớn như vậy, đến nay Cố Doanh Tích đã bị người ta biến thành như vậy, chỉ kém không làm tới bước cuối cùng, hắn ta kêu lên như vậy, sau này để người ta biết được, Cố Doanh Tích còn dám xuất hiện ở bên ngoài sao?

Lan Lăng Yến nghe tới đây, không nhịn được cười, khóe miệng Lan Bưu co rút, đây là lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay hắn ta nghe thấy Ninh Vân Hoan mở miệng nói truyện, vốn dĩ vừa rồi thấy hai người đàn ông chạy tới không sợ hiện trường nhiều người, có tình có nghĩa nguyện ý cứu người mình yêu, không chạy trốn một cách uất ức, nhưng Ninh Vân Hoan nói như vậy, hắn ta cảm thấy hai người đàn ông kia bị ngốc rồi.

Nhưng theo điều tra, người đàn ông đó không phải anh trai của cô sao?

Ninh Vân Thành là người đầu tiên xông tới, muốn cướp miếng thịt béo trong miệng của người khác, những tên côn đồ kia tất nhiên là cảm thấy không vui, liền dơ nắm đấm hướng tới khuôn mặt của hắn ta. Trên người Cố Doanh Tích có gắn thiết bị truyền âm thanh, người trong xe nghe thấy rõ ràng âm thanh của nắm đấm đánh vào mặt có bao nhiêu lớn, mặc dù bình thường Ninh Vân Thành có bộ dáng ngoài người trong chó, nhưng hắn ta căn bản không biết đánh nhau, nếu một hai người còn được, dựa vào ưu thế có vóc dáng cao lớn của hắn còn có thể ngăn cản được, nhưng nhiều người như thế này, chỉ là một người đánh hắn một quyền hắn cũng không chịu được, rất nhanh Ninh Vân Thành đã bị đánh cho kêu rên.  

Continue Reading

You'll Also Like

453K 21.1K 36
Parvati is a simple girl, serving her time at the royal palace in Rajasthan as a personal maid of the crown prince. She has been working there for ye...
322K 21.1K 19
A student professor arrange marriage romance 。⁠*⁠♡✧⁠*⁠。 ✧She was his gravity , his fucking planet and he was lost without her ✧ (⁠◉⁠‿⁠◉⁠) TROPES- Ar...
2.8M 15.1K 45
Truyện này LOVE thấy nhiều bạn không edit được, mà trong truyện cũng nhiều xôi thịt, nên quyết định edit lên đây cho các độc giả cùng đọc. Tác giả: T...
338K 32.1K 38
(Note:-This story is purely my imagination. Please don't copy or report my work) Aarav Yaduvanshi is the eldest son of one of Asia's most powerful bu...