Minh Tuấn chở cô đến khách sạn lớn nhất thành phố. Khách sạn này cô và Dĩnh Nhi từng đi qua vô số lần, cũng từng cực kì hâm mộ những vị khách ăn mặc thời thượng qua lớp cửa thủy tinh mà chưa dám bước vào. Không ngờ cũng có ngày cô xinh đẹp, ngẩng cao đầu bước vào. Lần khác cũng phải đưa Dĩnh Nhi tới, sau đó ăn uống thỏa thích, thuê phòng hạng nhất mới không uổng công cô làm kẻ có tiền.
Minh Tuấn khuỳnh tay ra đợi một hồi lâu cũng không thấy cô vịn vào tay mình. Anh nhìn theo ánh mắt của Trịnh Hoa thấy cô ngẩn ngơ nhìn khách sạn trước mặt thì không khỏi vừa buồn cười vừa bực mình. Từ sau khi cô mất trí nhớ, cô như biến thành người khác vậy nhưng điều này càng làm cô thú vị hơn xưa.
Minh Tuấn đi tới, đem tay cô khoác vào tay mình rồi nói:
_ Ngây ngốc cái gì? Đi theo tôi, người không biết chỉ cần gật đầu chào là được.
Minh Tuấn dường như có chút lo lắng còn bồi thêm một câu:
_ Đây không phải là cái chợ, đừng làm loạn.
Trịnh Hoa bĩu môi, khó chịu đáp lại:
_ Biết rồi! Khỏi nhắc!
Trong lòng lại nghĩ: không có chuyện gì lôi tôi tới đây làm gì? Làm bình hoa chắc!
Bọn họ cùng nhau đi vào khách sạn, đại sảnh khách sạn rộng lớn sang trọng, sàn đá hoa cương sáng ngời, đèn thủy tinh lớn như chuỗi ngọc lấp lánh, bên cạnh là những bồn cảnh xanh um, nhân viên làm việc tới lui đều mặc đồng phục chỉnh tề.
Trịnh Hoa đang nhìn đông nhìn tây đột nhiên thấy tay tê rần, ngẩng đầu nhìn thì thấy đôi mắt đẹp của Minh Tuấn đang nhìn mình, cắn răng nói:
_ Đừng có nhìn đông nhìn tây như thế, mất mặt lắm.
Giọng nói vô cùng nhỏ, Trịnh Hoa bị anh nói thì vội vàng cúi đầu.
Ai ngờ Minh Tuấn đáng ghét kia lại nói thêm một câu:
_ Cô cúi đầu làm gì? Trên đất có tiền à?
Trịnh Hoa lại vội vã ngẩng đầu, tay nắm chặt tay Minh Tuấn như muốn nghiền nát anh ta.
Khóe mắt Minh Tuấn giật giật, có chút hối hận vì đã đưa cô đến đây. Anh dừng bước khẽ vỗ vỗ lên tay cô, dịu giọng nói:
_ Đừng lo lắng quá! Cứ tự nhiên là được.
Mặt Trịnh Hoa đau khổ:
_ Tôi đi về là được.
Cô là Trịnh Hoa bình thường không phải là Hàn Băng Di danh môn khuê tú, chỉ còn sống với hắn vài ngày nữa thôi mà hắn cũng không tha cho cô. Quá đáng ghét!
Mặt Minh Tuấn tức giận, gằn giọng nói:
_ Cô bảo tôi giờ kiếm vợ ở đâu thay thế đây?
Giọng nói của anh có chút lớn tiếng gây chú ý của mọi người xung quanh, ai cũng nhìn anh chằm chằm. Minh Tuấn có chút mất mặt vội vàng trấn tĩnh lại, nhưng má có chút hồng hồng.
Trịnh Hoa nhìn bộ dạng này của anh có chút buồn cười, không chút khách khí cười rộ lên.
Minh Tuấn hung hăng nhìn cô. Thấy cô cười, mắt cong cong, hai má ửng hồng trông vô cùng xinh đẹp, quyến rũ. Trong lòng như có gì kích thích, cả người bủn rủn, một cảm giác không nói nên lời.
Sắc mặt anh dần dần ôn hòa, anh nhìn cô, đáy mắt như có ngọn lửa mãnh liệt. Sau đó anh cũng cười lớn.
Mọi người xung quanh nhìn đôi trai tài gái sắc ấy, không khỏi có chút ngưỡng mộ.
Minh Tuấn ôm eo Trịnh Hoa bước vào, vừa tới cửa lớn đã có rất nhiều người vây quanh, vẻ mặt tươi cười, tay bắt mặt mừng chào hỏi Minh Tuấn:
_Minh tổng, sau này hi vọng được anh chiếu cố hơn...
_ Minh tổng, về hợp đồng với công ty chúng tôi mong anh giành chút thời gian quan tâm...
_ Minh tổng, hi vọng có cơ hội được hợp tác với anh...
_ Minh tổng,...
Trịnh Hoa dần bị đẩy lùi khỏi Minh Tuấn, cô ở một bên lẳng lặng nhìn.
Lúc này, Minh Tuấn đã khôi phục sự trầm ổn bình thường. Anh bình tĩnh bắt tay với từng người, bình thản tự nhiên nói chuyện với từng người. Trên người anh tỏa ra sự tự tin vô cùng, khí thế bừng bừng khiến cho anh có một mị lực độc đáo, hầu như tất cả mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay ảnh, không gì có thể khiến anh bị đánh bại. Lại thêm bề ngoài chói mắt khiến các cô gái ở đây như xiêu như đổ. Ánh mắt của các cô đều tập trung lên người Minh Tuấn, vẻ mặt ai cũng như hồn bay phạch lạc.
Trịnh Hoa nhếch khóe miệng, anh ta bận rộn như thế chắc cũng chẳng có thời gian để ý đến mình, liền chậm rãi nhích sang một bên.
Giữa sân nhảy, âm nhạc du dương tràn ngập khắp căn phòng, trong không khí có hương rượu nồng nàn. Bôi bàn đi đến bên cạnh cô, cô cũng học theo người khác lấy một ly rượu vang. Cô uống một ngụm, ngọt ngào không tệ, rất ngon.
Một lúc sau Minh Tuấn mới phát hiện ra bên cạnh không còn bóng dáng vợ mình. Anh nói chuyện thêm vài câu với mấy người thương nhân rồi đi tìm kiếm bóng dáng của Hàn Băng Di. Rất nhanh chóng đã thấy cô cầm trong tay ly rượu, ánh mặt híp lại vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Minh Tuấn khẽ cười tiến về phía cô.
_ Sao lại chạy ra đây, tôi còn chưa kịp giới thiệu cô với mọi người.
Trịnh Hoa uống cạn ly rượu rồi mới nói:
_ Họ bu bám lấy anh như vậy, ai mà chen cho nổi.
Thấy cô lại lấy thêm một ly rượu, anh cản tay cô lại, đặt ly rượu về chỗ cũ:
_Chưa ăn gì mà uống thì không tốt. Cô đi ăn chút gì đi.
Trịnh Hoa nhìn hắn một lát rồi nói:
_ Anh cũng chưa ăn gì đúng không? Cùng đi đi.
Trịnh Hoa thuận miệng nói, dù sao trên danh nghĩa cũng là vợ chồng, cũng phải cho anh ta một chút thể diện.
Nhưng Minh Tuấn nghe vậy trong lòng có chút ấm áp
_ Cô chọn giùm tôi đi.
Trịnh Hoa nghe câu này xong, thầm nhếch môi. Thì ra hắn mang theo cô để cô làm osin cho hắn, đúng là đại thiếu gia.
Trịnh Hoa nhận lệnh đi tới bàn anh lấy đĩa gắp thức ăn.