Chương 4
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Hôm nay Đường Đường chơi quá hăng, điểm số cứ thế nới rộng. Bên đối thủ, không chịu nổi việc mất mặt, bắt đầu chơi bẩn. Một tiền đạo da ngăm đen, cao to lực lưỡng, liên tiếp va chạm mạnh vào Đường Đường mấy lần, khiến đám học sinh bất bình huýt sáo phản đối. Trong mắt Bùi Hành và Yến Thanh Việt thoáng qua vẻ không vui.
"Biết chơi không đấy?"
Tóc xoăn tức giận hét lên định lao tới, nhưng bị Đường Đường cau mày liếc một cái. Thấy cậu dừng lại, nén giận không tiến lên, ánh mắt Đường Đường mới hướng về phía trước.
Tiền đạo da ngăm đen cao lớn, nở nụ cười giả lả: "Ôi, anh em à, xin lỗi nhé, tôi cũng không cố ý đâu."
Ai nhìn vào cũng nhận ra vẻ đắc ý và ác ý rõ rành rành trong thái độ của y. Đám cầu thủ đội trường tức giận tràn đầy, không khí giữa hai bên căng thẳng như sắp bùng nổ.
Đội trưởng đội bóng rổ khoác áo đỏ rực, cơ bắp rám nắng thấm đẫm mồ hôi. Mái tóc đen ướt dính rủ xuống trán, để lộ đôi mày kiêu ngạo, ánh mắt khinh khỉnh như nhìn rác rưởi khiến tên tiền đạo ngăm đen sầm mặt.
"Được thôi, không phải cố ý."
Đường Đường cười nhạt đáp, rồi nghiêng đầu bảo đồng đội tiếp tục chơi. Đám người bên đối thủ tưởng cậu sợ hãi, trong lòng khinh thường sự yếu nhược đó. Nhưng khi tiếng còi vang lên, trận đấu tiếp tục, họ mới hiểu rõ cậu đáng sợ đến mức nào!
"Bốp——!!"
Tiền đạo da ngăm đen dùng ngực chặn bóng, lực va chạm khiến khuôn mặt thô kệch nhăn lại trong thoáng chốc. Cắn răng giữ bóng, y tiến lên vài bước. Yến Thanh Việt như tia chớp cướp lấy bóng từ tay y, xoay người chuyền cho Đường Đường đang chạy tới. Đường Đường đập bóng hai lần, dồn toàn bộ sức mạnh ném thẳng vào người đối thủ.
Không chút nể nang. Ai chơi bóng rổ đều biết, trẹo chân để lại di chứng, với vận động viên là tai họa lớn. Y đã nhiều lần cố ý gài bẫy cậu, độc ác rõ ràng.
Đường Đường luôn thù dai, không bao giờ lấy lòng từ bi để đo người. Ai khiến cậu khó chịu, cậu sẽ trả đủ lên kẻ đó.
Ngực, bụng... Bùi Hành và Yến Thanh Việt phối hợp hoàn hảo với Đường Đường. Mỗi lần cướp được bóng, họ đều chuyền cho cậu. Đến một lần, khi tiền đạo da ngăm đen lao tới định va chạm cướp bóng, bóng bị Đường Đường đập ngược vào mặt y, khiến máu mũi đỏ tươi tuôn ra, đám người bên kia mới thật sự nổi giận.
"Đụ má, đội thực nghiệm của các người muốn gì đây? Chơi bẩn thế?"
"Đồ hèn, không chơi nổi à?"
"Biến mẹ mày đi, ai bẩn trước? Đụng ngã, chèn ép anh Đường chúng tao bao lần, tưởng tụi tao mù à?"
Hai bên quăng bóng xuống, sắp lao vào đánh nhau. Giáo viên bên đội trường thể thao và giáo viên phụ trách đội bóng trường thực nghiệm vội chạy tới, lớn tiếng quát: "Làm gì đấy, ai dám đánh nhau thì cút hết cho tôi! Tưởng trời không có luật à?"
Đám người tức tối không chịu, nhưng cũng không dám cãi lệnh. Họ trừng mắt nhìn đám đội bóng thực nghiệm. Bên này cũng chẳng vừa, trừng lại dữ dằn hơn.
Tên tiền đạo da ngăm định chơi xấu nhưng thất bại, giờ đây bụng dạ quặn thắt, tay chống gối cúi người nôn khan vài tiếng. Y thở hồng hộc, mắt gườm gườm nhìn Đường Đường.
Mồ hôi từ cổ Đường Đường chảy xuống, men theo cơ bắp ẩn hiện dưới lớp áo bóng. Cậu cùng Bùi Hành và Yến Thanh Việt cụng nắm tay, rồi nghiêng đầu đối mặt với tên tiền đạo đen, nở nụ cười ngứa mắt: "Ôi, tao cũng không cố ý đâu nhé."
Tên kia suýt tức chết.
Có giáo viên ở đây, cuộc ẩu đả coi như bất thành. Đám thể thao không cam tâm nhưng chẳng còn cách nào. Thua kỹ năng đã đành, chơi bẩn cũng chẳng thắng nổi. Ngay cả thầy giáo của họ cũng thấy mất mặt, vội dẫn đám người quay về.
Đường Đường và đồng đội về phòng tắm rửa, thay đồ, rồi đi học. Tưởng mọi chuyện xong xuôi, ai ngờ tối về ký túc xá, thấy giường mình bị ai đó hắt nước, tấm poster ngôi sao bóng rổ cũng bị xé rách. Đường Đường đá mạnh vào khung giường sắt, quay người định đi.
Bùi Hành giơ tay ngăn cậu, cau mày hỏi: "Đi đâu?"
Đường Đường bị chặn lại, cười lạnh: "Tao sang trường thể thao tìm thằng kia tính sổ!"
Khỉ thật, vừa mâu thuẫn ban ngày, tối giường đã bị phá. Nếu bảo không phải nó làm, ai tin?
"Đi cái gì mà đi," Yến Thanh Việt nói, "Hôm nay bị người ta chơi cùi chỏ bao lần, trên người không đau à? Ngoan ngoãn ở lại ký túc xá, mai tao đi lấy băng giám sát, xem thử thằng nào ăn cháo đá bát."
"......"
Đường Đường mím chặt môi không nói, vẻ mặt đầy uất ức, như thể đang tự mình giận dỗi, đôi tai tưởng tượng như cụp xuống. Ba người Bùi Hành chỉ đành bất lực, phải dỗ dành vuốt ve chú mèo lớn đang xù lông này.
Yến Thanh Việt nheo đôi mắt hồ ly cười, giọng trêu chọc: "Anh Đường giận rồi à?"
Đội trưởng đội bóng rổ khẽ hừ một tiếng, ngồi trên ghế cạnh bàn học, khoanh tay, chân gác cao: "Giận? Tao không giận, tụi mày vì tao nên tao giận cái gì."
Giọng điệu chua ngoa, nhưng rõ ràng là không còn tức nữa.
Sở Kiêu và Bùi Hành ánh mắt thoáng nét cười, Yến Thanh Việt cũng bật cười thành tiếng. Thấy Đường Đường mặt lạnh lùng trừng qua, biểu cảm như thể "mày tiêu rồi," Yến Thanh Việt liền đưa tay che miệng, giả bộ ho khan hai tiếng, cố nhịn cười: "Ừ rồi, mày không giận."
Đường Đường đã xa họ hơn hai năm. Khi cậu quay lại, từ một học sinh cấp hai với tính cách bồng bột, cậu đã trở thành một học sinh cấp ba. Nói thật, họ đã lâu rồi không thấy cậu nổi tính trẻ con như hồi nhỏ, hôm nay đột nhiên lại có, khiến họ không khỏi bồi hồi.
Ba tên công như bị chạm vào chỗ mềm yếu, vừa cười vừa dỗ dành chú mèo lớn đang ánh mắt ai oán, đuôi dựng lên, tìm cách làm cậu vui.
Mà chú mèo lớn với làn da mật ong, ngoại hình đặc biệt điển trai này thực ra cũng rất dễ dỗ.
Họ lớn lên cùng nhau, quen thuộc tính tình của đối phương, nên chỉ cần chọc ghẹo dăm ba câu là cậu đã vui vẻ trở lại.
—
Hôm nay Đường Đường chơi bóng bị thương, cậu cởi áo, nằm úp xuống giường Bùi Hành, chờ Sở Kiêu bôi thuốc. Tuy cao nhưng cậu không thuộc dạng cơ bắp, kiểu người mặc quần áo thì gầy nhưng cởi ra lại có cơ bắp săn chắc.
Vòng eo thon gọn, bên dưới là phần mông tròn trịa. Cơ bắp lưng cậu hơi chuyển động theo động tác ôm gối, những đường nét đó khiến người khác không thể rời mắt.
Ba tên gay ánh mắt như đốt cháy, hô hấp bỗng trở nên rối loạn khi nhìn thấy thân thể hoàn mỹ của cậu trải dài trên giường như nghi thức hiến tế.
Đường Đường nằm úp, thả lỏng cơ bắp lưng, dường như cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng từ sau lưng, tim đập nhanh hơn. Cậu cố nén cảm giác ngượng ngùng, giả vờ nghi hoặc quay đầu lại: "Ê, nhìn gì đấy? Không bôi thuốc thì bố tự khỏi luôn đây này."
Một câu nói đầy khiêu khích, sau đó cậu lại úp mặt xuống, lẩm bẩm: "Chỉ là vết thương nhỏ mà bôi thuốc cái gì chứ, có phải... Á!! Nhẹ thôi! Nhẹ! Nhẹ!! Sở Tiểu Kiêu, nhẹ thôi thằng chó. Á, tao sai rồi, sai rồi, ông nội ơi nhẹ tay thôi!!"
Câu nói chưa dứt, lưng cậu đã đau điếng, liền hét lên thất thanh. Sở Kiêu vừa bôi thuốc vừa dùng tay xoa nắn vùng bầm tím đó.
Sở Kiêu hừ lạnh, giảm bớt lực tay.
Đường Đường vừa rên rỉ vừa than phiền, thỉnh thoảng lại kêu đau, âm thanh nghe như đang... rên rỉ. Điều này khiến thái dương ba người họ giật giật liên tục.
Bùi Hành không chịu nổi tiếng rên của cậu, bước đến đầu giường, nắm lấy hai má cậu, khiến cậu chu môi, giọng nói nguy hiểm: "Câm miệng."
"?? Điên hả thằng này."
Đường Đường bị nắm má, vẻ mặt ngơ ngác đầy khó hiểu. Những vết bầm trên lưng không nhiều, chủ yếu là ở mắt cá chân và ngực. Khi Sở Kiêu bôi thuốc xong phần lưng, cậu khó khăn thoát khỏi tay Bùi Hành, liền trở mình, nằm ngửa trên giường, thoải mái phơi bày toàn bộ thân trước, chờ Sở Kiêu tiện tay bôi tiếp.
"..."
Cậu đột nhiên nằm ngửa, để lộ cơ ngực rám nắng, hai điểm hồng nhỏ, bụng sáu múi săn chắc. Từng hơi thở của cậu như bùng nổ hormone, dưới ánh đèn khiến ba người họ choáng váng.
Không ai nói nên lời, ánh mắt không thể dời đi. Đội trưởng đội bóng rổ không hay biết, cứ dạng tay dạng chân nằm trên giường Bùi Hành, hối thúc: "Bôi nhiều vào ngực trái á. Mẹ nó, cái thằng khốn nạn kia chơi bẩn thật, nhanh lên, mát xa cho tao."
Sở Kiêu vốn đang nhìn chằm chằm vào điểm hồng trước ngực, bị câu nói của cậu làm cho tỉnh mộng, ngẩn ra hồi lâu mới lên tiếng: "Xa... xa cái gì?"
"Mát xa ngực chứ gì nữa."
Vừa nói xong, cậu liền bị cả tuýp thuốc ném thẳng lên ngực. Ba người kia ai làm việc nấy, không ai thèm quan tâm đến cậu nữa.
... Đệt.
—
Trời về đêm, không gian tĩnh lặng như tờ.
Giường của Đường Đường bị ướt, hôm nay cậu phải chen chúc ngủ cùng họ. Cậu leo lên giường của Sở Kiêu, nằm ở phía sát lan can.
Ban đầu, Sở Kiêu không quen, trong bóng tối đôi mắt đen láy vẫn mở, cứ nghĩ sẽ mất ngủ. Nhưng chẳng biết từ lúc nào, cơn buồn ngủ đã dần kéo đến.
Nhịp thở đều đều vang lên, ánh sáng từ hành lang lọt vào chút ít. Cả bốn người chìm vào giấc mộng, nhưng trong số đó, ba người bỗng thở gấp hơn.
Sở Kiêu nằm trên giường tầng trên, nhắm mắt, chân mày hơi nhíu lại. Chiếc quần ngủ dần bị thứ gì đó nâng lên. Y cảm thấy khó chịu, vô thức dịch người về phía trước, tìm kiếm một cảm giác dễ chịu hơn. Đến khi chóp mũi chạm vào lưng ấm nóng của Đường Đường, hít phải mùi hương quyến rũ trên cơ thể cậu, y mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Trước khi đi ngủ, Đường Đường chỉ mặc mỗi chiếc quần ngắn. Sở Kiêu chạm mũi vào làn da ấm áp của cậu, hít thở mùi hương ấy. Chỉ vài giây sau, y bất ngờ đưa tay ôm chặt lấy cậu, vùi đầu vào cổ đối phương. Đôi tay trắng nhợt, thon dài của y luồn ra phía trước, đặt lên cơ ngực săn chắc màu mật ong.
Trong giấc mơ, không rõ xảy ra điều gì, nhịp thở của Sở Kiêu ngày càng gấp. Bên dưới, thứ thô cứng cứ liên tục cọ xát vào vòng mông căng tròn của Đường Đường, mỗi lần chạm vào lại khiến cậu khẽ nghiêng đầu, bật ra một tiếng lầm bầm mơ hồ.
Sở Kiêu tham lam hít thở, phần cứng rắn dưới hạ thân đã thấm ướt đỉnh. Y không ngừng cọ vào vòng mông tròn ấy, cảm giác sung sướng lan tỏa khiến y buột ra tiếng rên trầm khẽ. Giống như chỉ cọ thôi thì không đủ sướng, tay y, đang đặt trên ngực đối phương, cũng siết chặt theo bản năng.
"Ah... Kiêu Kiêu!"
Đội trưởng đội bóng rổ vẫn đang ngái ngủ, giọng khàn khàn gọi lớn, nhưng âm thanh ấy như tiếng sấm nổ giữa đêm. Cả phòng đang mơ đẹp đều giật mình tỉnh dậy, mở mắt thở hổn hển.
—
Ánh đèn trong phòng tắm vẫn sáng, ký túc chỉ còn Đường Đường trên giường tầng trên, trông như đang say giấc. Vài giây sau, cậu mở mắt, nhìn sang chiếc giường đối diện trống không, rồi tắt kỹ năng "Nhập Mộng".
Trong phòng tắm, bầu không khí trầm mặc.
Bùi Hành kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, cúi đầu suy nghĩ điều gì đó. Ngay cả Sở Kiêu, vốn không bao giờ hút thuốc, cũng ngậm điếu thuốc, mắt rũ xuống.
Hương thuốc lá nhè nhẹ lan tỏa.
Yến Thanh Việt tựa lưng thoải mái vào khung cửa, tay kẹp một điếu thuốc đang cháy. Đôi mắt hồ ly hạ thấp, trong đó dường như ẩn hiện một cảm xúc phức tạp.
Yết hầu hắn khẽ chuyển động, hắn bật cười, thì thầm: "Xong rồi, tự nhiên tao muốn bị sét đánh chết."
Sở Kiêu và Bùi Hành không nói lời nào.
—
Hôm sau là thứ bảy, học sinh được nghỉ. Họ đi kiểm tra camera, mất không ít công sức để tìm ra ai đã lén lút vào phòng ký túc của họ trong giờ học tối và đổ nước lên giường của Đường Đường. Người đó có lẽ còn làm chuyện gì khác, nhưng Đường Đường chỉ nhận được thông báo rằng kẻ đó đã bị trường đuổi học.
Trường Thực Nghiệm là trường nội trú, dù nghỉ học sinh vẫn có thể ở lại đây. Họ hầu như không về nhà.
Hôm nay không cần lên lớp, Đường Đường vừa ăn khoai tây chiên vừa gác chân chơi game đẩy trụ. Khi màn hình hiển thị biểu tượng chiến thắng, Yến Thanh Việt đột nhiên đưa tay, dùng đầu ngón tay lau khóe miệng cậu.
Đường Đường trai thẳng không nhận ra chút ý tứ mờ ám, ngược lại còn ngẩng cằm ra hiệu cho hắn đút khoai tây chiên. Làm vậy thì khi vào trận mới không sợ màn hình điện thoại bị bẩn.
Yến Thanh Việt cảm thấy buồn cười nhưng xen lẫn một chút chua xót, thầm nghĩ: Chết tiệt, trai thẳng thả thính gay, chắc cũng bị sét đánh chết. Mà thôi, cứ để ông trời đánh chết cả đám này luôn đi.
Hắn chỉ mới đút cho Đường Đường ăn được vài miếng, thì cậu đã bận cãi nhau với Chung Quỳ bên kia màn hình, vừa gõ chữ vừa thao tác, bận rộn đến mức chẳng buồn để ý đến hắn. Đợi đến khi trận game đầy bực bội ấy kết thúc, Đường Đường nhìn giờ, nhét điện thoại vào túi rồi đứng dậy, trông như đã hẹn trước với ai đó.
Sở Kiêu đặt bộ dụng cụ vẽ xuống, đôi mắt đen láy nhìn Đường Đường chuẩn bị ra ngoài: "Đi đâu?"
Đường Đường ừ một tiếng, thuận miệng đáp: "Vệ Dương gọi, cũng chẳng biết thằng nhóc đó có chuyện gì, làm ra vẻ nghiêm trọng lắm."
Vệ Dương chính là cậu nhóc tóc xoăn kia, mà cậu ta gọi Đường Đường thì chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp. Đôi mắt của Sở Kiêu và những người khác thoáng lạnh lẽo. Đường Đường vẫy tay rồi rời khỏi ký túc xá.
Cánh cửa đóng lại, phát ra tiếng "rầm".
Sau khi cậu đi, không khí trong phòng trở nên im lặng đến kỳ lạ. Sở Kiêu hạ mắt, che đi ánh nhìn sâu thẳm không thấy đáy. Một lúc sau, y mới ngẩng đầu, trên tấm toan dần hiện lên hình dáng một con thú dữ bị nhốt trong lồng.
Yến Thanh Việt ngả lưng vào ghế, ánh mắt hồ ly khẽ lướt qua nửa gói khoai tây chiên còn lại trên bàn, không chút ý cười.
Bùi Hành tháo kính không gọng xuống, nheo mắt chậm rãi lau lớp kính lạnh lẽo.
Bầu không khí kỳ dị này kéo dài khoảng mười mấy phút, thì cánh cửa ký túc xá bị ai đó từ bên ngoài kéo mạnh ra. Đội trưởng đội bóng rổ vừa ra ngoài hẹn gặp giờ như bị đả kích, hồn bay phách lạc mà loạng choạng bước vào. Cậu ngồi xuống ghế, tựa lưng, dường như nghĩ đến điều gì đó, biểu cảm méo mó đầy khó xử.
Một lúc sau, Đường Đường mở laptop, đặt ảnh chụp nữ minh tinh lên làm hình nền, nhìn màn hình mà cảm thán: "Chậc, vẫn là nữ thần của tao chữa lành nhất."
Phản ứng liên hoàn này khiến các gay trong phòng thoáng chùng lòng. Yến Thanh Việt bình thản quan sát nữ minh tinh kia, giả vờ hỏi đùa: "Mày thích kiểu con gái như vậy à?"
Đường Đường liếc mắt nhìn hắn. Yến Thanh Việt tỏ ra điềm nhiên như không, như thể chỉ tò mò, nhưng trong đáy mắt lại không giấu nổi sự ghen tị.
Cậu biết cú kích này của mình đã đúng chỗ, liền giả vờ ngại ngùng, hắng giọng: "Ừm, nữ thần của tao mà."
Nụ cười trên môi Yến Thanh Việt dần thu lại. Sở Kiêu và Bùi Hành cũng nhìn Đường Đường đang thỏa mãn ngắm nữ thần của mình, ánh mắt cả hai trở nên u ám.
—
Tuần này tạm thời không ai hành động liều lĩnh, để một thằng trai thẳng thản nhiên tung hoành suốt một tuần giữa đám gay đang đói đến lòi cả mắt.
Thứ Bảy.
Hôm nay thời tiết không tốt. Đường Đường ra ngoài trường mua đồ, nhưng đi được nửa đường thì bị mưa, phải trú mưa ngoài quán cà phê. Ban đầu cậu đứng trốn mưa với vẻ mặt khó chịu, nhưng vô tình nhìn qua cửa kính quán cà phê, thấy bên trong có một người mặc váy dài đỏ rực gần đến mắt cá chân, dung mạo yêu diễm, đang chống cằm mỉm cười với cậu, đôi mắt hồ ly hơi xếch hút hồn người đối diện.
Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên nhắc nhở: [Xin lưu ý, nhân vật này là công của tiểu thế giới, Yến Thanh Việt.]
"..." Bà mẹ, con trai của mình??
Đường Đường suýt thì co rúm mặt ngay tại chỗ, nhìn chằm chằm "mỹ nữ" trong quán cà phê, người đã dùng kỹ thuật hóa trang làm mờ hết đặc điểm nam tính, chỉ còn ba phần giống với bản gốc, lại còn đội tóc giả xoăn dài màu đen. Lúc này, tâm trạng làm cha của cậu hoàn toàn sụp đổ, thậm chí còn muốn cầm chổi lông gà đánh chết đứa con bất hiếu này!
Dù trong lòng có sụp đổ thế nào, bề ngoài vẫn phải tỏ ra bình tĩnh. Tiếng mưa rơi lác đác tạo cảm giác như trong phim thần tượng. Một chàng trai thể thao điển trai, từ ngoài nhìn vào cửa kính quán cà phê.
Bên trong, tiếng đàn piano vang lên du dương, hương cà phê thoang thoảng khắp nơi, bên ngoài mưa vẫn rơi, người đi đường che ô bước vội.
Cậu trai cao lớn, dáng người thẳng tắp, lông mày và mi mắt dính nước mưa, toát lên vẻ mạnh mẽ đầy cuốn hút. Cậu bị mưa dội ướt sũng, từng giọt nước từ mái tóc đen nhỏ xuống, men theo cổ chảy qua yết hầu gợi cảm, chiếc áo ướt dính sát vào thân hình hoàn mỹ.
Mỹ nhân yêu diễm thoáng tối mắt.
Nếu không nói cậu là gà rù, chi bằng ví như một con báo hoa mai, đang khom mình trong mưa, hậm hực rũ nước trên bộ lông.
Yến Thanh Việt khẽ nhếch môi đỏ, ánh mắt nóng bỏng táo bạo lướt từ gương mặt điển trai của Đường Đường, dừng lại ở yết hầu khẽ chuyển động, rồi từ từ dời xuống cơ bắp lấp ló dưới lớp áo... Nhìn thắt lưng bị dây ren đen che khuất, hắn không nhịn được mà huýt sáo trong lòng.
Hắn từng xem qua ảnh nữ thần của Đường Đường. Bộ trang điểm hôm nay là kết quả tốn kém từ phòng tạo hình, vừa yêu diễm lại không mất đi khí chất vốn có, hoàn toàn giống như...
Được thiết - kế - riêng cho Đường Đường
Tên trai thẳng vụng về cuối cùng cũng sa vào cái bẫy được giăng bởi sắc đẹp, vừa nhìn hắn được một lát, đôi tai đã từ từ đỏ lên.
Yến Thanh Việt nheo mắt lại, đôi mắt hồ ly đầy vẻ không vui khi thấy cậu bộc lộ bộ dạng đáng yêu này trước một người phụ nữ xa lạ.
Ngay lúc này, chàng trai đứng ngoài quán cà phê bắt đầu cử động. Dưới ánh mắt dõi theo của Yến Thanh Việt, cậu bước đến cửa, mở cửa ra đi thẳng đến trước mặt hắn.
Chàng trai trẻ bị mưa xối ướt như một chú báo nhỏ, cổ và tai đỏ bừng, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng hắn, nhưng vẫn lấy hết dũng khí, lễ phép hỏi: "Chị ơi, có thể kết bạn không ạ?"
Khóe môi Yến Thanh Việt khẽ cong, hắn nửa cười nửa không, lấy điện thoại ra, gõ vài chữ, giơ lên cho cậu nhìn.
[Em trai muốn kết bạn thế nào với chị đây? Là bạn trai bạn gái sao?]
Trong lòng Đường Đường chửi thầm: Bạn trai bạn gái cái đéo, mày là phụ nữ à? Thằng con bất hiếu! Nhưng ngoài mặt cậu vẫn đỏ bừng cả cổ, nhớ ra đối phương chưa nói gì, liền lo lắng hỏi: "Chị ơi, giọng nói của chị... có vấn đề gì sao?"
Chàng trai lớn tồng ngồng bỗng nhiên xao động trong lòng, cổ và tai đỏ bừng, bộ dạng làm Yến Thanh Việt càng thêm thích thú, nhưng cũng đầy ghen tức. Hắn ngoắc ngón tay, ra hiệu cậu cúi đầu lại gần.
Mặc dù Yến Thanh Việt mặc đồ nữ, nhưng lại không mang chút yếu ớt nhu nhược nào. Chiếc váy đỏ dài tay phong cách cổ điển phủ xuống tận mắt cá chân, cổ được che bởi dải ren đen che đi yết hầu nam tính. Đôi mắt hồ ly sắc sảo, đeo kính áp tròng màu đen, điểm thêm một nốt ruồi lệ bên khóe mắt. Khi hắn nâng mắt lên cười, một cảm giác áp bức thờ ơ và mạnh mẽ toát ra.
Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện sự không hợp lý đầy mạnh mẽ toát ra từ "chị gái xinh đẹp" này. Nhưng làm gì có trai thẳng nào khi vừa rung động đã quan sát kỹ đối tượng mình thích.
Đường Đường, đúng theo thuộc tính nhân vật, mặt đỏ bừng. Cậu bị mưa làm ướt sũng, cúi người xuống bên cạnh "chị gái xinh đẹp".
Hương nước hoa hồng thoảng qua bên tai cậu khi Yến Thanh Việt hơi ngẩng đầu, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống đường viền cằm cậu, để lại dấu son mờ nhạt. Thiếu niên mắt mở to hoảng hốt, vội ngẩng đầu lên, ánh mắt ngượng ngùng gặp đôi mắt đầy vẻ trêu chọc của "chị gái".
"Chị gái" chậm rãi gõ một hàng chữ: [Chị không nói được, giờ em còn muốn yêu chị không, nhóc con?]
"......"
Nghịch tử, diễn sâu thật.
Không chút do dự, Đường Đường gật đầu, sau đó mặt càng đỏ hơn, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại lộ vẻ ngại ngùng, lúng túng nói: "Không, không phải vậy... Em chỉ muốn làm bạn thôi."
Bộ dạng ngại ngùng đó khiến Yến Thanh Việt càng cảm thấy thú vị. Chiếc váy đỏ dài tay phủ kín vóc dáng nam tính của hắn, đôi mắt hồ ly đầy sức hút, vẻ đẹp lộng lẫy nhưng cũng không kém phần quyến rũ. Hắn tiếp tục gõ chữ trêu đùa: [Nhưng chị lại muốn làm bạn trai bạn gái với em đấy.]
Đường Đường đột ngột bị "bánh từ trên trời rơi xuống" đập trúng, khiến cậu như bị mê hoặc, đầu óc quay cuồng, hoàn toàn không kịp phản ứng. Cậu cứ thế bị một chị gái xinh đẹp dắt tay đi vào con hẻm nhỏ phía sau quán cà phê, như thể bị đánh thuốc mê.
Không biết trời đã tạnh mưa từ lúc nào, nhưng trong không khí vẫn còn hơi ẩm của nước. Phía trên con hẻm sau quán cà phê được che bởi một tấm bạt lớn, nên bên dưới không bị dính mưa. Tiếng còi xe từ đường lớn vọng lại, lẫn trong làn gió nhẹ.
Người đẹp dáng cao đẩy chàng trai trẻ, điển trai và rạng rỡ dựa vào tường, rồi nâng cằm cậu lên, cúi xuống hôn. Chiếc lưỡi của cô quấn lấy chiếc lưỡi đang ngây ngô của cậu. Tay còn lại, với móng tay được cắt tỉa gọn gàng, lách qua vạt áo và len vào bên trong, chạm vào lớp da ướt át, vuốt ve bắp ngực rắn chắc.
Bàn tay lạnh lẽo, trắng mịn len lỏi vào dưới lớp áo thun ướt, để lộ cơ bụng săn chắc màu mật ong, trên ngực phồng lên như một khối thịt rắn chắc đang cựa quậy. Tay cô không ngừng vuốt ve, mân mê bắp ngực căng tràn đàn hồi của cậu. Còn Đường Đường, vì quá bối rối và ngây ngô, chỉ có thể ngơ ngác đón nhận, không biết làm sao từ chối.
Đường Đường lưng tựa vào vách tường mát lạnh, hai mắt mở to nhìn chị gái xinh đẹp hôn mình, miệng há hốc, hai cái lưỡi quấn lấy nhau mơ hồ, mút mạnh đến nỗi nước bọt chảy xuống cằm. Chị gái xinh đẹp nắm lấy cơ ngực của cậu mà bóp, cá luôn thể nào cũng bị bóp đỏ!
Âm nhạc trong quán cà phê du dương, trong hẻm sau một mỹ nhân cao lớn mặc váy đỏ đang hôn một mỹ nam đang ướt đẫm nước mưa, âm thanh của tiếng nước ướt át vừa mơ hồ vừa dâm đãng, hai tay chị gái luồn vào dưới áo đối phương, chơi đùa cơ ngực cậu.
Thiếu niên to xác tựa hồ hoàn toàn choáng váng, suy nghĩ hỗn loạn, như đang thắc mắc tại sao chị gái xinh đẹp lại cao như vậy, còn cao hơn cả cậu, nhưng lại bị cắt ngang bởi sự vướng víu mềm mại từ cái lưỡi của đối phương. Cậu cảm thấy bụng dưới run lên, nóng bừng đến mức sắp cương cứng. Cậu đẩy vai đối phương, ú ớ nói: "Không, không, quá nhanh..."
Cơ bắp của cậu căng lên vì xấu hổ, cơ ngực săn chắc đến mức anh không dám đẩy mạnh vai của người đẹp mặc váy đỏ. Sự bất mãn hiện lên trong mắt Yến Thanh Việt, không bóp được cơ ngực đang gồng cứng, hắn chuyển sang véo đầu vú. Đôi môi đỏ mọng mút lấy Đường Đường, tham lam và độc đoán.
Hít! ! Thằng chó này.
Đường Đường toàn thân run rẩy, trong cổ họng phát ra một tiếng thở hổn hển, cơn đau ở gốc lưỡi khiến khóe mắt cậu khẽ ươn ướt, cậu đẩy mỹ nhân đang đè trên người mình xuống. Môi và răng tách ra cùng một tiếng "chóc", một sợi bạc kéo hắn ra, đứt ra trên đôi môi hơi sưng của Đường Đường.
Cậu thở hổn hển, nhìn chị gái xinh đẹp bị đẩy ra, cau mày bối rối, nghiêng đầu như muốn hỏi cậu đang bị sao vậy?
Đường Đường nuốt nước miếng, gốc lưỡi tê dại đau nhức, khiến cậu liên tục xuýt xoa. Trong con hẻm phía sau quán cà phê giữa thanh thiên bạch nhật, cậu bị đứa trẻ mình nhìn hắn lớn lên hôn lên miệng, lại còn véo núm vú.
Chết tiệt thật!
Cậu cố ép xuống cảm giác "côn trùng" mạnh mẽ, giả vờ ra vẻ như một con chó ngốc nghếch nhút nhát, bối rối khô khốc nói: "Nhanh... nhanh quá chị ơi, lỡ đâu em là đồ không ra gì thì sao? À không, ý em là, là. Không phải em không ra gì, mà trước tiên ngươi phải hiểu rõ em đã."
Nói xong quay đầu lại.
Yến Thanh Việt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, thuận tay lè đầu lưỡi liếm đôi môi tô son, nghĩ thầm, ai nói hắn không hiểu?
Hắn biết cậu rõ như biết bản thân hắn. Hắn và cậu là anh em cùng nhau lớn lên từ khi bập bẹ đến mẫu giáo, từ cấp 1 đến cấp 2 và sau cấp 3 vẫn dành thời gian cho nhau nhiều hơn cả bố mẹ. Hai người họ là... là người thân mật nhất trên đời này.
À, Bùi Hành cùng Sở Kiêu không tính.
Yến Thanh Việt tàn nhẫn nghĩ.
./.