Hành trình bảy ngày, tất nhiên gia tộc giàu có như Triệu gia đã chuẩn bị đầy đủ các biện pháp bảo hộ.
Triệu Vũ Thư đến cùng hộ vệ và pháp y. Mấy năm đi theo tiêu sư hộ tống hàng hoá và thương nhân, hiểu biết của họ Triệu cũng mở rộng. Lúc pháp y khám nghiệm tử thi, hắn đứng bên cạnh quan sát chăm chú.
Sinh thần của thiếu chủ Triệu gia lại xảy ra chuyện thế này, sắc mặt tuỳ tùng nhà họ Triệu ai nấy đều ngưng trọng vô cùng. Vẻ mặt pháp y dưới lớp mạng che lại càng căng thẳng.
Người bình thường thấy cảnh khám nghiệm, vội né thật xa. Chỉ còn lại Giang Trừng với Nguỵ Anh vẫn can đảm đứng xem.
Phu nhân khóc khản giọng. Chứng kiến cảnh tượng tàn khốc khiến hai chân nàng chẳng còn sức lực, quỳ sụp dưới đất. Nàng chỉ biết khàn giọng thì thầm: "Con ơi... Tại sao lại là nữ nhi của ta..."
Thấy pháp y với Triệu Vũ Thư tới. Vị phu nhân mới thanh tỉnh một chút, như bắt được ngọn cỏ cứu mạng. Nàng vụt tới quỳ gối trước mặt Triệu Vũ Thư.
Nàng khóc ròng: "Triệu thiếu gia, con gái ta không làm bất cứ chuyện gì xấu xa! Xin ngài hãy điều tra rõ là ai đã hãm hại nàng..."
Tên thiếu nữ là Kiều Du Du, Triệu Vũ Thư quen biết nàng. Tuy không thân thiết nhưng cũng đủ đánh giá Kiều Du Du là một thiếu nữ trung dung tính tình nhu hoà, trọng lễ nghĩa. Khả năng nàng gây thù chuốc oán với ai rất khó xảy ra.
Triệu Vũ Thư quen biết nhiều kẻ giang hồ nên thái độ cũng lây từ bọn họ, một vẻ bàng quan, lạnh nhạt.
Triệu Vũ Thư cất tiếng an ủi: "Kiều phu nhân, trong lúc chờ khám nghiệm tử thi, không ai được phép rời khỏi thuyền. Ta sẽ tra rõ hung thủ."
Sau đó sai người hầu đỡ nàng về nghỉ. Vẻ mặt Kiều phu nhân thất thần, ánh mắt trống rỗng như người mất hồn. Thân thể nàng nhẹ tâng, người hầu dẫn nàng đi đâu, nàng theo đó.
Người xung quanh chỉ biết nói hung thủ thật tàn nhẫn, thương thay cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Giang Trừng đã thấy nhiều cảnh như vậy. Thấy Kiều phu nhân đã đi, y cũng rời mắt.
Bởi vậy y không thấy, cổ Kiều phu nhân vặn vẹo một cách kì dị rồi nhìn chằm chằm thi thể Kiều Du Du.
"Không có vết thương nào chí mạng, chỉ có vết hằn ở cần cổ bị tụ máu hình thành sau khi chết. Nguyên nhân cái chết có lẽ do nội thương. Chờ thuộc hạ tiến hành khám nghiệm xong sẽ có kết quả."
Pháp y kiểm tra kĩ lưỡng sau đó đưa ra kết luận.
Triệu Vũ Thư nghe xong cũng xích lại gần, phát hiện vết dây hằn này hình dạng kì dị, không giống bất cứ loại dây thừng hay y phục nào. Rìa nhẵn phẳng, có vệt vảy nhỏ và mờ. Kích thước lại vừa khéo ôm trọn cổ Kiều Du Du.
Nguỵ Anh: "Trông giống bị rắn siết chết."
Giang Trừng cũng "ừ" một tiếng, y bổ sung: "Nhưng là vết thương sau khi chết, phương thức hành án của hung thủ thực sự chắc hẳn còn hơn thế. Vệt hằn này, đối với hắn, thật ra không có lợi."
Nếu có tiếp xúc ắt hẳn để lại dấu vết. Càng để lại dấu vết lại càng bất lợi.
Bỗng ra cơ sự này, Triệu Vũ Thư chỉ đành sắp xếp điều tra như án mạng thông thường. Ngày mai trình báo nha môn khi tới gần bến cảng.
Từ chỗ hai người đứng tới chỗ Triệu Vũ Thư với pháp y không tính là xa. Trước đó không nói gì, nhưng giờ lên tiếng, nội dung đối thoại Triệu Vũ Thư nghe hết toàn bộ.
Triệu Vũ Thư đi về phía hai người. Giang Trừng quét mắt nhìn, sau đó sắc mặt lạnh lẽo càng như đóng băng.
Triệu Vũ Thư bật cười: "Sao Giang công tử lại nhìn ta như vậy? Ta không có hứng thú với địa khôn đâu đấy."
Sau đó lại chớp mắt, ánh mắt dừng lại trên người Nguỵ Anh đứng bên cạnh. Mắt Triệu Vũ Thư sáng lên, nhưng vẫn không quên móc mỉa Giang Trừng: "Thiên càn giống vị công tử này, ta lại càng ưa thích."
Lời của tên đần này, Giang Trừng nghe từ tai này lọt sang tai kia. Nhưng lời này thực sự rất quen tai, y không khỏi liếc nhìn Nguỵ Anh.
Lời Triệu Vũ Thư nói giống hệt một tên bệnh thần kinh nào đó ở Đại Phạm sơn.
"..."
Nhất thời Nguỵ Anh không hiểu ám hiệu của Giang Trừng, hắn chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Không biết sao nghe xong mà nổi da gà: "Ai hỏi ngươi thích gì?"
"Vị này..." Nguỵ Anh nghĩ nửa ngày mới nhớ ra nổi hắn họ Triệu. Hắn quét mắt từ trên xuống dưới đánh giá người này vài lần. Nguỵ Anh cười mỉa mai, "Loại người như Triệu công tử mà đòi lọt vào mắt ta?"
"Ở khách điếm, hay thậm chí ngẫu nhiên trên đường ném đại một cục gạch cũng trúng mười thiên càn như Triệu công tử..."
Trông Nguỵ Anh hùng hùng hổ hổ, trông hắn bảo vệ chính mình, Giang Trừng chỉ thấy buồn cười.
Triệu Vũ Thư cũng không phải kiểu người im lặng nghe người khác mắng chửi mình. Đôi mắt phượng tức giận trợn thẳng lên trời. Trên đời này, hắn ghét nhất những kẻ dám chê tướng mạo hắn tầm thường, mặc dù đó là sự thật.
Nhưng đến cùng Triệu Vũ Thư vẫn là thiếu gia lễ độ.
Tuy không công kích gì quá đáng nhưng lại chọc thẳng vào chỗ ngứa của Nguỵ Anh: "Từng câu từng chữ nói ra, câu nào cũng vì bảo vệ Giang công tử, ngươi xem, y có thèm để ý tới ngươi không?"
Nguỵ Anh vặn hỏi: "Liên quan gì tới tướng mạo tầm thường của ngươi?"
Triệu Vũ Thư: "..."
Triệu Vũ Thư còn có thể nói gì nữa chứ, ngay cả vóc dáng còn không bằng địa khôn là Giang Trừng, chứ đừng nói đi so với Nguỵ Anh.
Giang Trừng đứng bên cạnh càng nghe càng thấy thú vị. Khoé môi y cong lên. Thấy tình hình chiến sự sắp tới bùng nổ, y tranh thủ lúc Triệu Vũ Thư chưa tức giận tới mức sai người đuổi cổ cả hai, kéo tay Nguỵ Anh đi.
Giang Trừng ra một chiêu cuối, xé toang hết thảy lễ nghi: "Triệu thiếu gia thông cảm, gia huynh tính tình thẳng thắn, ăn ngay nói thẳng, nhưng lại không ác ý. Hắn chỉ nói sự thật mà thôi. Vậy nên mới mạo phạm Triệu thiếu gia. Nếu không có việc gì ta xin phép dẫn hắn đi. Cáo từ."
Triệu Vũ Thư tức điên, cảm giác so đo với Nguỵ Anh xong như già đi chục tuổi. Ngay lập tức muốn tổ chức mừng thọ tuổi sáu mươi: "Cáo từ!"
Hôm nay là ngày thứ hai của chuyến hành trình. Cái chết của Kiều Du Du không ảnh hưởng đến quá nhiều người. Trên sân vẫn náo nhiệt như cũ, vũ cơ nhảy múa giữa sân dưới sự tán thưởng nhiệt liệt của khách khứa. Mọi sự không khác gì đêm qua.
Chỉ là...
Giang Trừng nhìn bốn phía, để ý xem lão phu nhân bói xương kia có ở đây không.
Đêm đó, ở một góc vắng, Nguỵ Anh cảm thấy có gì đó kì lạ nên kéo một vị công tử hỏi chuyện. Mới biết được việc bói xương vào ban đêm rất linh nghiệm. Vì vậy buổi đêm mới có thể gặp lão phu nhân.
Nguỵ Anh hoàn toàn chưa nghe chuyện này bao giờ. Nhưng xem bói chẳng qua chỉ là một phương thức giải trí, nên hắn không nói gì.
Hiếm có cơ hội đi thuyền du ngoạn, lại không vướng công việc, Giang Trừng rất có tâm trạng dẫn Nguỵ Anh đi dạo vài chỗ. Không khí ấm áp, dịu dàng này khiến Nguỵ Anh cảm thấy quen thuộc, lại an tâm.
Giang Trừng... Ít nhất giây phút này, y thuộc về riêng hắn.
Mải mê chạy theo Giang Trừng, Nguỵ Anh quăng luôn dự tính ban đầu ra sau đầu.
Ở đây, Giang Trừng là ưu tiên số một với hắn.
Nguỵ Anh biết rõ thân thể khác thường, cũng từng hoài khi có phải tín kỳ sắp tới không. Khi gặp Giang Trừng, dục vọng của hắn như sóng gợn lan tràn.
Hắn biết, nếu thẳng thắn phơi bày nội tâm và dục vọng trước mắt y, chắc chắn sẽ khiến Giang Trừng sợ hãi. Nguỵ Anh nghĩ rằng hắn đã đủ ẩn nhẫn và khắc chế. Nhưng cứ nghĩ tới việc Giang Trừng từng thân mật với người khác, huyết dịch lại sôi trào. Hắn như cháy trong ngọn lửa đố kỵ và ghen ghét.
Ngọn lửa này như thể đối chọi với linh lực mát lạnh của hắn, mang lại cho Nguỵ Anh thật nhiều đau đớn và sự khó chịu.
Nguỵ Anh lúc này đi theo sau lưng Giang Trừng, mắt nhìn chăm chú mấy sợi tóc lọt vào trong áo người phía trước. Lọn tóc đen tuyền càng nổi bật trên phần gáy trắng ngần như tuyết.
Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại đưa tay rút mấy lọn tóc ấy từ cổ áo ra, rồi lại đưa đến gần mũi ngửi, đáy mắt hắn tối sầm.
Thấy Giang Trừng không ngăn cản còn vô tri vô giác trước hành động của hắn, Nguỵ Anh lại càng muốn quá phận...
Hắn tiến lại sát gáy Giang Trừng, định giở trò "ngỗ nghịch" lại bị một tiếng hét cắt ngang.
"Ca ca!! Sau lưng có biến thái!"
Cả hai quay đầu lại, không xa là một bé gái vừa kêu vừa nhảy lên. Cha mẹ nàng bên cạnh vội vã che mắt nàng, mập mờ nói: "Phi lễ, chớ nhìn."