- tao tưởng thằng nhóc đó bị gọi lên văn phòng để đuổi học chứ.
- nhà trường bị cái đéo gì ý! Tự nhiên để con quái vật trong trường.
- trường điên mẹ rồi.
Tiếng người bàn tán xì xào xung quanh. Không cần nói chắc bạn cũng biết họ nói đến ai rồi nhỉ?
- Pogpog không ăn à? - Bờm hỏi nó.
- Zhan đâu? - Pogpog không trả lời cậu mà hỏi về Zhan.
- Nó mua đồ xong lên phòng ăn rồi. - Bờm cũng không ép nó trả lời câu hỏi của cậu mà thay vào đó là trả lời câu hỏi của nó.
- Thế tao lên nhé.
- Đi đâu đấy? Không chờ anh ăn cùng à? - Jiro từ đâu đi tới.
- Dạ thôi ạ... em thấy ăn không ngon lắm.
- Bỏ qua mấy lời kia đi bé, họ không biết mày bị gì nên toàn sủa mấy cái lời không ra gì ấy. - Tama đi đằng sau Jiro nói.
Nhưng Pogpog chịu mấy anh ơi... nó là lần đầu bị như vậy nên xuống tinh thần lắm. Chưa kể là nó còn chưa thể tự tha thứ cho mình về ngày hôm qua. Nếu như hiệu trưởng không yêu cầu nó ở lại thì chắc bây giờ nó đã ở cánh rừng phía bên kia trường học rồi.
Nó đứng dậy, mặt lạnh tanh không chút biểu cảm, thoát ra khỏi cái nhà ăn đầy những lời mạt sát này và chạy về kí túc xá.
Xem ra nên xin lỗi Zhan thôi... không thể nào mà hai ngày liên tiếp dù ở cùng phòng nhưng dường như là không thấy như như thế này được.
...
Cạch
- Yanyan về rồi đấy à? Sao không...
Zhan thấy nó liền im lặng, chỉ tiếp tục ăn phần cơm của mình.
- Zhan...
- ...
- Zhan ơi? Tao xin lỗi... hôm đấy tao nóng giận quá nên có hơi... nhưng đến tao cũng không hiểu sao tao nói thế. Tao thấy mày trong cái chỗ tao hay bị đưa đến lúc ngất nên tao nghĩ mày có ý đồ xấu với tao... tao sai rồi... đáng ra tao nên giữ bình tĩnh...
- ...
- ... làm ơn... tha lỗi cho tao với...mama ơi...
Nó không biết gì hết. Nó cứ theo những gì nó phải làm khi xin lỗi bố. Nó quỳ xuống.
- Đéo gì đấy? Ai khiến mày quỳ?
- ... Cho tao xin lỗi...
- Duma đứng lênnnn!
- Mày tha lỗi cho tao nhé...
- Tất nhiên rồi! Đứng lên không tao đổi ý giờ!
Zhan hoảng hồn khi tự dưng thấy Pogpog quỳ xuống trước mặt em. Với cái tính dễ cọc mỗi lần bị hoảng thì lời nào của Zhan cũng nâng tông hết, nhưng tất cả đều là lời yêu thương, lo lắng.
- Đứng lên coiii! Ăn xong chưa mà chạy lên đây?
- Người ta nói tớ nhiều quá nên tớ không dám ngồi lại nữa.
- Thằng lào?
- Cả trường đó mama:))
- Lạy hồn! Kệ đi! Đi xuống kia tao cho ăn tiếp. Mẹ bớt miếng thịt nào tao vả mày.
Lại kiểu "cáu yêu thương" rồi.
...
- A...
Nó bước vào lớp học Kĩ năng cao cấp của chủ nhiệm ADC. Thứ đầu tiên nó gặp là một xô nước ụp vào đầu. Đây là lần thứ mấy mà đến cả chính nó cũng chẳng nhớ nữa.
- Quái vật xứng đáng bị như thế chứ nhỉ?
Kéo theo sau đó là những tiếng cười đầy sự sảng khoái cùng sự bêu rếu của đám trong lớp học. Nhưng nó chẳng thể làm gì. Vì sao á? Vì nó đơn giản là quái vật mà... nó đã thực sự tấn công mọi người nên gieo nhân nào thì gặp quả đó và đây là những gì nó phải nhận. Chả có gì là sai cả.
- Ai?
Hình như có người ở sau Pogpog thì phải. Nhưng đó là chủ nhiệm ADC thì cũng chả nhằm nhò gì bởi đám trêu nó là những quý tộc nên thầy ADC cũng chỉ dám kháy đểu chứ chắc chắn là không dám phạt.
Nhưng đó không phải chủ nhiệm ADC.
Một đấng nam nhi cường tráng khoác trên mình một chiếc áo choàng màu đen tuyền có vài dải lấp lánh nhìn vào cũng biết đó là vải xịn, cao cấp, chưa kể đến là trên đó còn đắp ít vàng và đá quý nữa. Nhìn tổng thể thì chỉ có thể nói là khí thế cao ngút trời thôi.
- Ây da... Áo choàng mới nhờ tiệm may lớn nhất giới ma thuật làm cho mà mới mặc một hôm đã bẩn rồi?
Với cái chất giọng mang đậm giấu ấn cao ngạo và chế giễu người khác như thế này thì chỉ duy nhất một người mà khi nhắc đến thì ai cũng sẽ phải lùi một bước trước cả trí tuệ lẫn địa vị của hắn.
- Lai Bâng, là nó đó ạ! Nó kẹp xô nước để đổ lên người anh đấy ạ.
- Đúng rồi! Bọn em đều chứng kiến ạ!
Ồ... nạn nhân bị gắn mác tội phạm. Nó bắt đầu cảm thấy thực sự muốn rời khỏi học viện này rồi. Nó hối hận rồi. Biết thế nó không theo Kim đến đây thì có phải là tốt hơn không?
- Có thật là mày không?
Nó cúi mặt xuống. Nó biết đàn anh đang nhìn nó chằm chằm. Nhưng thật sự là không ai bênh nó thì sao mà nó thoát được.
- ...
- Anh đoán sắp có dòng họ quý tộc bắt đầu bằng chữ S sụp đổ. Nhanh thì nhận tội. Không thì biết kết quả rồi đấy.
Chả còn cái chợ nhốn nhào khi nãy nữa mà bây giờ đã trở thành một cái chùa đúng nghĩa. Ai cũng ngồi im phăng phắc, người đến sau thì bẽn lẽn đi vào mà không phát ra tiếng động.
- E-em ạ...
- Tí nữa thầy Bear sẽ có biện pháp với nhóc. Nên nhớ quý tộc nhà nhóc bây giờ đang lâm nguy nên đừng có làm cái gai trong mắt anh.
...
Tại nhà vệ sinh
- Em cảm ơn anh Bâng ạ.
- Ừ, không có gì.
- Thế cái áo choàng của anh...
- À, nãy tao đùa chúng nó tí mà không nghĩ chúng nó dễ bị mắc lừa đến thế.
- Ơ? Thế là áo anh không sao ạ?
- Mày sờ xem, có ướt chỗ đéo nào đâu. Thằng cu đấy nó hay đi bắt nạt người khác là ngờ ngợ rồi.
Nó không hiểu sao nó biến thành quái vật như thế mà vẫn có người sẵn sàng cứu nó đấy. Nó muốn trốn khỏi học viện nhưng lại cũng vừa không muốn. Bế tắc này rồi đến bế tắc nọ. Mọi thứ cứ rối tung hết cả lên mà chính nó cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nó nghĩ học viện là nhà của nó.
Nhưng có lẽ bây giờ thì không...
- Sao anh Bâng mặc đồ đẹp dứ dị?
- Nay tao về lại Đảo Sương Mù á em. Thấy bảo Thần Long tự dưng ốm nên phải về xem như thế nào.
- Em tưởng anh ở thành phố?
- Cả dòng tộc nhà tao ở đấy mà. Lên thành phố kinh doanh cho giàu thêm thôi.
- Sao nay em không thấy thầy ADC đến dạy ạ?
- Giáo viên đi họp rồi, tiết kia chúng mày tự quản. Tốt nhất trốn mẹ lên lớp đi. Anh báo với bọn kia mày ốm cho. Ơ mà thằng Jiro đâu?
- Sáng giờ anh kiếm không thấy à?
- Không thấy mới hỏi mày chứ.
- Hôm qua anh Tama bảo là anh Jiro theo đoàn trinh sát ra ngoài. Chắc đang trong bìa rừng Tối.
- Ngu đéo chịu được! Bụng thì còn quấn băng nhưng vẫn thích ra ngoài. Thằng Bird nó bảo nó đi thay cho thì cứ nhất quyết đòi đi bằng được.
- Bình thường anh có đòi kiếm ổng đâu mà nay hỏi kĩ thế?
- ...
- Anh lo à?
- ...
- Hửm???
- Lo cái mẹ mày! Đi lên lớp đi.
Lai Bâng đẩy nó ra khỏi nhà vệ sinh trong khi nó còn chưa hiểu chuyện gì.
- Hả? Ơ gì? Ai đã làm gì? Em sắp ngã rồi anh ơiiiii
...
- Ôi! Nailiu bạn tôi, sao bạn ngồi đây?
Nó đang đi xuống cầu thang tầng 1 để về kí túc xá thì bắt gặp Nailiu đang ngồi chắn ngay bậc cuối. Nhìn mặt cậu bạn trông chán đời hết sức. Cái dáng ngồi co hai chân lên rồi cúi gằm mặt xuống, hai tay đan lại để trên đỉnh đầu.
- Anh bạn à?
- Bạn biết cái anh hay đi cùng Zhan dạo này không?
- Anh nào tôi không biết bạn. Dạo này tôi có đi với mama nhiều đâu bạn.
- Ôi mẹ! Hôm trước thấy đi trông nói chuyện thân vãi. Mà Zhan thấy tôi là né hơn cô hồn.
- Thì bạn có người yêu thì đi mà nói chuyện với người ta đi. Mama tôi bảo sợ làm phiền hai người
- Phiền cái đéo gì! Đụ má thời gian nói chuyện còn không có chứ!
- Nhưng người yêu bạn không đi cùng bạn nữa hay gì mà sao nhìn chán thế?
- Bữa tôi thấy ẻm đi với ông nào nhìn ý... hỏi thì bảo bạn bè... nhưng bạn đéo gì nắm tay...
- Hết cứu rồi bạn tôi ơi. Thấy là không ổn đấy. Nhưng tôi thấy bạn hay chơi cùng bạn đeo kính nào mà? Sao lại không có ai chơi?
- À, WeiZ á? Nhỏ đó bạn hàng xóm. Nhưng mà vấn đề là không chơi thoải mái giống lúc chơi với Zhan được...
- Nhìn bạn trông đéo khác gì em bé đòi mẹ ấy...
- Kệ tôi... Huhu... kêu Zhan chơi với tôi đi mà...
Pogpog nhún vai, nó không biết nó có kêu được không chứ nó cũng sợ vừa nhắc đến Nailiu là Zhan lại đòi lên cơn cắn người. Xác xuất là 5% cho khả năng Zhan sẽ đồng ý chơi với Nailiu.
- Chúc bạn may mắn.
- May cái đéo gì?
- Lần sau...
Nói xong thì nó chuồn đi chỗ khác ngay lập tức và không để Nailiu nói gì thêm.
...
Buổi tối lại đến với học viện Power Academy. Các ngọn đuốc chỉ chờ đến lúc này mà tự mình bật lên những ngọn lửa chiếu sáng những hành lang lối đi của học viện. Các học viên dần đổ về khu vực nhà ăn để chuẩn bị cho bữa tối. Tiếng náo nhiệt của mọi thứ đã che lấp đi sự hiện diện của Pogpog.
'May quá...'
- Ơ chào Zhan.
- Hello Zhenzhe, sao anh đi ngược hướng rồi kìa?
- Không anh quên đồ ấy mà. Nhóc cạnh em là...
- Bạn em ấy, Pogbeo siêu cấp đáng yêu.
- Aha... dạ... chào anh.
- Ồ! Chào nhóc nhé! Anh là Zhenzhe từ nhà MID, rất vui được gặp nhóc.
- Vâng...
Zhan đang đứng cạnh nó cũng nhanh thoăn thoắt chuyển sang đứng cạnh Zhenzhe, bấu chặt người anh ấy. Có,vẻ đây là người hôm trước Nailiu kể cho nó thì phải.
- Ừm thế hai đứa đi nhanh xuống nhà ăn nhé. Anh lấy ít đồ cái. Tạm biệt!
- Oke!
Chỉ đợi cho bóng dáng của Zhenzhe dần khuất. Pogpog mới mở miệng.
- Ê! Ổng với mama là gì á?
- Người yêu.
- Hả? Gì?
- Người yêu đó con.
- Ây má!
Ê nó sốc tận não luôn ấy. Nghĩ gì mà mama cứng ngắc như thế lại săn được ngưu ma vương thần tốc như này được. Nó nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn ngang. Mama vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như đó là điều đương nhiên. Biết ăn nói sao với Nailiu giờ...
- Người yêu đứa khác. Ổng là anh zai nuôi của tao.
- Hả?
Những lời nói đưa Pogpog đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Rồi là người yêu anh anh trai?
- Anh zai nuôi của tao! Bố mẹ tao nhặt ổng trong hẻm rồi đưa về nuôi. Hiểu không?
- ...
- Ý là...
- Hiểu rồi hiểu rồi!
Cuối cùng thì bộ vi xử lý của Pogpog cũng hoạt động. Mama cứ làm mấy cú khiến nó hú vía điên lên được.
- Mama cứ làm con đau tim thôi mama ạ.
- Tao không nghĩ mày dễ bị lừa vậy á! Đi lẹ không mấy con giời kia lại kêu ca.
Bạn muốn nhanh? Có nhanh cho bạn đây. Nhưng nhanh này nó lạ...
Nó đang đi bình thường và nói chuyện một cách bình thường hơn chữ bình thường thì có thứ gì đó lạ lắm.
- Đoán xem ai là quái vật nào. Kẻ giết người lại muốn trong vỏ bọc của một con người.
- Thật kinh tởm.
- Thứ quái vật đáng chết!
- Lại đây với ta nào cậu bé... ta sẽ đưa ngươi về cõi vĩnh hằng.
- Lại đây nào
- Lại đây nào...
Những cánh tay đó lại xuất hiện. Chúng đuổi theo Pogpog một cách điên cuồng. Những lời nói ám ảnh ràng buộc Pogpog vào cơn đau đầu đốt cháy dây thần kinh. Chúng muốn siết chết Pogpog như khi nó lạc vào phòng giam ảo. Như những cành cây mọc dài ra. Chúng cứ bám theo... bám theo...
...
- Này! Pogpog mày bị sao thế? Này đừng chạy nữa! Ngã cầu thang đấy!!!
______________________________________
Bình yên rồi lại bão gió thôi^^
18:46 - 02/11/2024