Buổi tối ở Liễu Thành tĩnh lặng và se lạnh, rất khác với thời tiết ở Dung Thành và Kinh Thành.
Mưa vẫn rả rích rơi, không có dấu hiệu sẽ ngừng lại. Bầu trời chưa bị màn đêm nuốt chửng, nhưng những đám mây đen lơ lửng ở chân trời mang đến cảm giác áp lực.
Trang viên Đàm gia có vị trí rất đẹp, có thể nhìn thấy những dãy núi mờ ảo từ xa, như thể đang chìm đắm trong một bức tranh thủy mặc.
Tuy nhiên, lúc này Đàm Vân Thư không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp ấy, thay vào đó cô nhìn qua cửa sổ lớn, dõi theo Thôi Uyển đang bận rộn trong khu vườn.
Thôi Uyển đang kiểm tra những bông hoa mà bà chăm chút kỹ lưỡng, chú Xương cầm ô che cho bà, nhưng vai ông đã bị ướt một nửa.
Ánh sáng chiếu qua những hạt mưa nhỏ, cũng giúp Đàm Vân Thư nhìn thấy rõ mọi thứ.
Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt qua giữa hai hàng lông mày, không biết Phương Du đang làm gì, nghĩ lại mình vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời của cô ấy, tạm thời cô cũng không có ý định mở điện thoại.
Một lúc sau, Thôi Uyển cầm một bó hoa mà bà vừa cẩn thận gói lại, bước vào nhà. Thời gian không để lại nhiều dấu vết trên khuôn mặt bà, khóe mắt cũng chẳng có bao nhiêu nếp nhăn.
Bà đưa bó hoa cho con gái, miệng cười tươi: "Đây là giống hoa hồng mới mà mẹ vừa nhập về, chắc là biết con sắp về nên nở sớm đấy."
"Cảm ơn mẹ." Đàm Vân Thư nói vậy nhưng động tác nhận hoa rất chậm, trên mặt cũng không lộ vẻ vui mừng.
Chú Xương đã tự giác lui về phòng quản gia để thay đồ, mấy người giúp việc cũng đến giờ nghỉ, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Thôi Uyển và Đàm Vân Thư, mưa rơi ngoài cửa sổ gần như không phát ra tiếng, khiến không gian càng thêm tĩnh lặng.
Thôi Uyển ngồi xuống, tự rót cho mình một tách trà hoa. Vài giây sau, bà lên tiếng với vẻ không chắc chắn: "Lần này con về đột ngột như vậy, có chuyện gì xảy ra à?"
"Đột ngột sao?" Đàm Vân Thư đặt bó hoa lên bàn trà, cười nhạt: "Con còn tưởng mẹ sẽ thấy bất ngờ khi con về chứ."
Thôi Uyển lập tức nói: "Tất nhiên là mẹ rất bất ngờ rồi. Con xem mấy năm nay con bận đến mức nào, giờ còn trực tiếp ra Kinh thành. Lần trước đến Tết Đoan Ngọ cũng không thể về đúng ngày, chỉ có thể về gặp mẹ một cách vội vã." Bà thở dài, ánh mắt lộ vẻ lo lắng. "Mẹ vẫn nghĩ con không nên vất vả đến thế."
"Ý mẹ là con nên cưới một người đàn ông giàu có, đúng không?"
"Như thế có gì không tốt? Mục đích chẳng phải cũng để không phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền sao, có gì khác biệt đâu?"
"Xem ra mẹ rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, nhỉ?" Giọng điệu của Đàm Vân Thư không khỏi mang chút châm biếm. "Đã lâu không gặp bố, ông ấy còn nhớ rõ mẹ trông ra sao không?"
Sắc mặt Thôi Uyển liền sa sầm: "Đừng nhắc đến ông ta với mẹ."
"Được, con sẽ không nhắc đến ông ấy."
"Nhưng Vân Thư, con cũng gần 27 tuổi rồi, chẳng phải cũng nên cân nhắc chuyện kết hôn sao? Tại sao đến giờ vẫn không có chút động tĩnh nào? Tiếp xúc với bao nhiêu người đàn ông ưu tú mà không có ai khiến con để mắt à? Nếu thật sự không có thì con gửi ảnh cho mẹ, mẹ sẽ giúp con xem xét kỹ, nhất định sẽ không phải loại tệ như Lư Quý Châu."
Nghe vậy, Đàm Vân Thư khẽ cười: "Được thôi, thật ra con có một người rất thích, rất ưng ý, để con gửi ảnh cho mẹ xem, mẹ xem thử người đó thế nào."
Thôi Uyển ngạc nhiên vô cùng, ngay lập tức mặt bà rạng rỡ: "Được."
Bà vốn không hy vọng gì nhiều, không ngờ con gái lại đưa ra câu trả lời bất ngờ như vậy.
Đàm Vân Thư lấy điện thoại từ trong túi ra.
Quả nhiên, Phương Du vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô. Cô hít thở sâu một chút, ngón tay thon dài mở album ảnh cô đã tạo riêng cho Phương Du. Trong lòng Đàm Vân Thư bỗng có chút bối rối không biết nên cho mẹ xem tấm ảnh nào.
Tất cả đều là ảnh cô lưu lại từ những bài đăng trên WeChat của Phương Du, toàn là ảnh riêng của cô ấy.
Phải làm sao đây, tấm ảnh nào Phương Du trông cũng rất xinh đẹp và đáng yêu. Những bức ảnh đeo kính trông có phần trí thức, còn không đeo kính lại mang vẻ tinh nghịch. Nhưng bất kể là tấm nào, Phương Du trước ống kính đều cười rạng rỡ và tự tin.
"Là người con quen ở Kinh Thành à? Sao khó chọn vậy?" Thôi Uyển bật cười, cảm thấy rất thú vị.
Bà chưa từng thấy con gái mình có dáng vẻ này bao giờ.
"Ừm, là người con gặp lại ở Kinh Thành. Thật sự rất khó chọn." Đàm Vân Thư mỉm cười dịu dàng, đưa điện thoại cho mẹ.
Cuối cùng, cô chọn một bức ảnh chụp ở khu nghỉ dưỡng ngoại ô Kinh Thành, vì chỉ có khung cảnh này là có liên quan đến cô. Cô nhớ rõ họ đã ôm nhau trong lều trại cùng vượt qua một đêm, rồi đêm thứ hai Phương Du đã thì thầm khàn khàn bên tai mình khi cô được giải tỏa.
Thôi Uyển cầm lấy điện thoại, bà không kịp suy nghĩ về câu "gặp lại," ngay khi nhìn thấy bức ảnh, nụ cười trên môi bà đông cứng lại, khóe miệng ngay lập tức hạ xuống, cả khuôn mặt trở nên u ám.
Bà chỉ cảm thấy máu trong người như đông cứng, ngón tay trượt qua các bức ảnh trên màn hình, tất cả đều là ảnh của Phương Du. Bà ngước mắt nhìn con gái mình, không thể tin nổi hỏi: "Con có phải đưa nhầm ảnh cho mẹ không? Sao... sao lại là một cô gái?"
"Con đâu nói đó là đàn ông." Đàm Vân Thư từ tốn đứng dậy, cúi người lấy lại điện thoại từ tay mẹ. Cô nhìn thẳng vào mắt bà, "Mẹ thấy cô ấy có quen không? Mẹ."
Thôi Uyển hoàn hồn sau cơn hoảng loạn, bà cố gắng nhớ lại một chút rồi thốt ra một cái tên không mấy chắc chắn: "Phương..."
Bà không thể nhớ rõ tên cụ thể.
"Phương Du." Đàm Vân Thư trịnh trọng bổ sung. Nói xong, cô đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống mẹ mình, "Dù mẹ ngạc nhiên hay thất vọng, con cũng không quan tâm, con chỉ đang thông báo cho mẹ thôi."
"Con..."
Thôi Uyển trợn tròn mắt, không còn giữ được vẻ điềm tĩnh quý phái. Bà nói: "Con không thể như vậy, sao con có thể thích một người con gái? Đàm Vân Thư, đây là điều lệch lạc."
"Tại sao con lại không thể?"
Hàng mi dài của Đàm Vân Thư khẽ rung, cô nói: "Con biết trong nhận thức hạn hẹp của mẹ, tình yêu chỉ có thể tồn tại giữa nam và nữ, không sao cả, mẹ cứ giữ suy nghĩ đó, nhưng điều đó không liên quan gì đến con." Cô siết chặt chiếc điện thoại trong tay. "Lệch lạc ư? Nó có lệch lạc bằng tình yêu của mẹ và bố không? Lần cuối cùng mẹ gặp ông ấy là khi nào? Mười năm trước? Hay hai mươi năm trước?"
"Đàm Vân Thư!"
Thôi Uyển đứng bật dậy, giơ tay tát mạnh con gái, giận dữ nói: "Sao con có thể nói về mẹ và ông ấy như vậy?"
Đàm Vân Thư không né tránh, má cô nóng rát, cô quay đầu nhìn lại Thôi Uyển, cười khẽ: "Tại sao không? Chuyện tình huyền thoại của mẹ và ông ấy chẳng lẽ là bí mật sao? Ông ấy ngoại tình, mẹ chen vào hôn nhân của người khác, con là đứa con riêng được mang về nuôi dưỡng... Thế nào? Sự thật khó nghe lắm à?"
Thôi Uyển nhìn khuôn mặt ửng đỏ của con gái, có một khoảnh khắc hối hận thoáng qua trong lòng bà, nhưng nghe những lời này, bà chỉ cảm thấy máu dồn lên não: "Mẹ không quan tâm người khác nói gì, nhưng những lời này không thể xuất phát từ miệng con, Đàm Vân Thư. Con là con gái của mẹ, chính mẹ đã khiến cuộc sống của con luôn được đầy đủ, không phải lo nghĩ..."
"Không phải lo nghĩ?" Đàm Vân Thư nheo mắt, "Khi con bị Đàm Vân Húc nhét bùn vào miệng và mắng chửi, mẹ có từng nghĩ con là con gái của mẹ không?"
"Con..."
Thôi Uyển mệt mỏi ngồi phịch xuống sofa, "Con hận mẹ..."
Đàm Vân Thư không muốn nói chuyện với bà nữa, cô lạnh lùng lên tiếng: "Để con nói rõ lại một lần nữa, chuyện của con và Phương Du, mẹ chấp nhận hay không tùy mẹ, con chỉ thông báo với mẹ thôi. Và nếu mẹ định làm khó dì Phương, con khuyên mẹ nên suy nghĩ cẩn thận, nếu không con sẽ không ngại làm cho vườn hoa mà mẹ tỉ mỉ chăm sóc biến mất chỉ sau một đêm. Hoa thì khác con, chúng chỉ có thể để mẹ cắt tỉa." Cô ngừng lại một chút. "Số tiền trong tài khoản của mẹ là do con kiếm được trong mấy năm qua, con đã có thể cho m, thì đương nhiên cũng có thể lấy lại, mẹ cứ thử xem con có khả năng làm vậy không."
Nói xong những lời đó, Đàm Vân Thư không để ý phản ứng của Thôi Uyển, cô cầm túi xách và điện thoại đi lên tầng.
Thôi Uyển nhìn căn phòng khách trở lại sự trống trải, cúi đầu nhìn đôi tay đang run rẩy của mình.
Đàm Vân Thư luôn có người dọn dẹp phòng dù cô ấy ít khi về. Ga giường và chăn gối thường xuyên được giặt giũ, rất sạch sẽ.
Cô đặt túi xuống và đứng cạnh cửa sổ.
Bầu trời đầy mây u ám, trời càng lúc càng tối, gió chiều mát rượi lướt qua mặt, làm dịu đi chút nhiệt độ vẫn còn trên da cô.
Cô nhắm mắt, cố gắng hít thở sâu để thả lỏng.
Sau một lúc lâu, cảm thấy mặt không còn đau nhiều nữa, cô ngồi xuống ghế và mở điện thoại, lúc này mới để ý có một tin nhắn WeChat mới được gửi đến.
Có phải Phương Du gửi không?
Cô hy vọng, nhưng không chắc chắn lắm.
Đầu ngón tay cô hơi ngập ngừng, sau khi tự thuyết phục một hồi, cô mới mở tin nhắn ra.
Đó là tin nhắn của Phương Du, được gửi đến vài phút trước, chỉ có vỏn vẹn hai từ: 【Không đâu.】
Ý của Phương Du là tin nhắn cô gửi không làm phiền cô ấy.
Tâm trạng ảm đạm của Đàm Vân Thư có chút khởi sắc, nỗi nặng nề trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn. Cô mím môi, suy nghĩ xem bây giờ nên nhắn gì tiếp theo.
Cô nhìn quanh, rồi ánh mắt dừng lại ở ngăn kéo bàn trang điểm, bước nhanh đến đó.
Trước khi rời khỏi biệt thự lần trước, cô đã đặc biệt cất hết son môi vào ngăn kéo. Bây giờ khi kéo ra, là 88 thỏi son mà cô chưa hề sử dụng.
Cô chụp ảnh những thỏi son và gửi cho Phương Du, kèm theo lời nhắn: 【88 thỏi son này đều đã hết hạn rồi.】
Liệu Phương Du có trả lời không?
Đàm Vân Thư lo lắng đợi chờ, chỉ vài giây sau, cô tự an ủi mình rằng phải thư giãn, chuyện làm Phương Du không vui là do cô, Phương Du có trả lời hay không cũng không sao cả.
Năm phút, mười phút, rồi nửa tiếng trôi qua, tin nhắn cuối cùng vẫn là dòng cô vừa gửi đi.
Kiên nhẫn chờ đợi, cô gửi thêm một tin: 【Mình đi tắm đây.】
Lần này, Phương Du trả lời ngay lập tức: 【Ừm.】
Phương Du nhắn tiếp: 【Vừa ăn xong với bạn, giờ mới về nhà.】
Đàm Vân Thư chớp mắt vài lần, nụ cười dần nở trên môi. Cô nhìn vào gương, nửa bên mặt bị Thôi Uyển đánh sưng lên, so với bên còn lại có sự chênh lệch rõ ràng về màu sắc, nhưng lúc này cô đang cười rất tươi.
Phương Du đã giải thích với cô.
Đàm Vân Thư nhẹ ho vài tiếng, cố gắng bình tĩnh lại, rồi nhắn: 【Vậy cậu nghỉ ngơi đi.】
Phương Du lại trích dẫn tin nhắn về son của cô: 【Sao lúc đó cậu lại mua nhiều như vậy?】
Đàm Vân Thư lập tức ngồi thẳng người.
【Không thích gã kia gây sự, và còn muốn xuất hiện trước mặt cậu.】
【Mình rất nhớ cậu, khi đó nhớ, bây giờ cũng nhớ.】
Phương Du: 【Tôi biết rồi, cậu đi tắm đi, tôi cũng sắp đi.】
Hừm? Phản ứng chỉ có vậy thôi à? Đàm Vân Thư mím môi, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, sợ rằng càng nói nhiều càng sai nhiều.
Ở đầu dây bên kia, sau khi nhận được tin nhắn "Ừm" của Đàm Vân Thư, bên tai Phương Du cũng vang lên giọng nói của Phù Sương và Đường Bán Tuyết.
Cô mang theo không ít đồ từ Dung Thành trở về.
Ngoại trừ gấu trúc còn có một ít đồ ăn được hút chân không, ví dụ như nước cốt lẩu.
Hiện tại hai người bạn của cô đang cầm xem mấy thứ mà cô mang về.
Phù Sương cầm một cái túi: "Trời ạ, mình vừa mới ăn cơm xong, giờ lại ăn nữa thì có quá đáng quá hay không?"
"Không quá đáng đâu." Đường Bán Tuyết đã đeo găng tay dùng một lần, "Tiểu Du, cậu có muốn thử không?"
Phương Du mỉm cười: "Mình không ăn đâu, đây là quà mình mang cho các cậu."
Cô đứng dậy, đi đến ngồi trước bàn, kéo ngăn kéo ra và lấy chiếc trâm cài áo trong hộp ra, cầm chặt trong tay.
Phù Sương huých nhẹ vào cánh tay của Đường Bán Tuyết, thì thầm: "Tiểu Du đang nghĩ gì thế?"
"Không biết..."
"Rõ ràng là tối nay cậu ấy có điều gì đó trong lòng."
"Mình cũng cảm nhận được."
"Hay chúng ta hỏi thẳng?"
Ngay khi vừa dứt lời, giọng nói mang chút vui vẻ của Phương Du vang lên: "Hai người có thể nói nhỏ một chút không? Mình nghe hết rồi đó."
"..."
Phương Du vẫn cầm chặt chiếc trâm cài áo trong tay, quay đầu nhìn hai người bạn của mình, môi khẽ động: "Có một câu hỏi."
"Ừ, câu hỏi gì vậy?"
Hai người bạn của cô đột nhiên mất hết hứng thú ăn uống, bởi vì Phương Du không hay có những khoảnh khắc như thế này. Trong mấy năm qua, họ thường phụ thuộc vào Phương Du nhiều hơn, và khi gặp vấn đề Phương Du thường tự mình giải quyết mà không bao giờ tìm đến họ.
Phương Du ngẫm nghĩ trong vài giây rồi khẽ nói: "Chỉ là... trước đây mình từng rất thích một người, nhưng người ấy đã đẩy mình ra xa, nên mình đã hoàn toàn mất niềm tin vào mối quan hệ đó."
Phù Sương và Đường Bán Tuyết ngạc nhiên, họ nghĩ rằng Phương Du sẽ nói về công việc hay tình bạn, nhưng không ngờ lại là vấn đề tình cảm?
Điều này thật hiếm gặp ở Phương Du, bởi cô hiếm khi chia sẻ những chuyện này, phần lớn thời gian cô chỉ lắng nghe hai người bạn của mình nói.
Điều này khiến cả Phù Sương và Đường Bán Tuyết đều bất giác sững lại trong vài giây, rồi cùng đồng thanh hỏi: "Vậy sau đó thì sao?"
"...Mình vẫn còn rất thích người ấy."
Đường Bán Tuyết nhíu mày: "Thế người đó thì sao? Người ấy có thích cậu không? Hai người đã từng hẹn hò chưa?"
"Người ấy cũng thích mình, nhưng có lẽ không tính là hẹn hò."
Phù Sương hứng thú hơn: "Vậy nếu hai người thích nhau, sao không thổ lộ rồi đến với nhau?"
"Nhưng mà..." Phương Du siết chặt chiếc cài áo trong tay, không biết phải diễn tả nỗi sợ hãi của mình thế nào, "Nếu cuối cùng kết quả không tốt thì sao?"
"Không sao đâu, Tiểu Du à."
Đường Bán Tuyết tháo găng tay, nghiêm túc nói: "Mình nghiệm ra rằng đời người ngắn ngủi mấy chục năm, chỉ cần có được khoảnh khắc hạnh phúc bên người mình thích đã đủ rồi. Điều quan trọng nhất là biết hưởng thụ niềm vui trong hiện tại. Nếu mọi thứ đều phải suy nghĩ về kết quả, cuối cùng sẽ bỏ lỡ tất cả. Ngày trước trên mạng không phải có bài trắc nghiệm đó sao? Có được rồi mất đi và chưa bao giờ có được, cái nào đau khổ hơn? Mình nghĩ là chưa bao giờ có được, vì ít nhất có được rồi vẫn còn kỷ niệm."
"Mình cũng nghĩ thế." Phù Sương đồng tình, "Dù cuối cùng không thể ở bên nhau cũng chẳng sao, chẳng lẽ trời sẽ sập đất sẽ lún à? Không, cậu nhìn Đường Bán Tuyết kìa, chia tay với bạn trai cũ rồi, giờ không phải vẫn sống vui vẻ đó sao, còn đến chỗ cậu ăn chực nữa."
Đường Bán Tuyết: "Này?"
Phương Du nghe xong, im lặng một lúc, ngón tay xoa nhẹ chiếc trâm cài áo, không ai biết cô đang nghĩ gì.
Nhưng Phương Du biết rất rõ bản thân đang nghĩ gì.
Thì ra điều cô đang giằng xé và băn khoăn là việc muốn ở bên Đàm Vân Thư mãi mãi.
Nhưng, không phải ai cũng có thể làm được điều đó.
Cô lại còn mơ tưởng đến "mãi mãi" nữa.
"Tiểu Du..." Phù Sương dè dặt hỏi, đầy tò mò: "Người đó là ai vậy? Bọn mình có quen không?"
Phương Du bừng tỉnh, chân mày khẽ nhướng lên, cười đáp: "Bây giờ chưa thể nói được."
"Được rồi~~" Hai người bạn của cô lại tiếp tục thưởng thức món ăn.
Đến mười giờ tối, Phương Du nằm trên giường, chỉ để lại một ngọn đèn ở tủ đầu giường.
Cô nghiêng người nhìn điện thoại, môi mím lại.
Trong hai giờ qua, Đàm Vân Thư đã gửi tin nhắn cho cô, kể về cuộc sống của mình: tắm xong rồi, đang đắp mặt nạ, mưa ở Liễu Thành vẫn chưa dứt...
Đều là những chuyện rất bình thường.
Phương Du không trả lời tin nào, vì giờ cô vẫn chưa kết thúc thời kỳ chơi trò tiêu khiển, cô có thể thoải mái làm gì cũng được.
Cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn một lúc, rồi lật người.
Ngay lúc đó, Đàm Vân Thư lại gửi thêm một tin nhắn nữa.
Đàm Viên Viên: 【Ngủ ngon.】
Phương Du lập tức hỏi: 【Cậu sắp ngủ chưa?】
Đàm Viên Viên: 【Chưa, mình tưởng cậu ngủ rồi.】
Đàm Viên Viên: 【Mình vẫn chưa buồn ngủ.】
Phương Du nằm sấp xuống giường, đặt điện thoại lên đầu giường, tưởng tượng xem Đàm Vân Thư có biểu cảm gì khi gõ hai dòng tin nhắn đó.
Cô ấy có đang cười không?
Bởi vì cô đã trả lời tin nhắn.
Phương Du hạ mắt xuống, cảm giác nhớ nhung đang dâng trào như muốn nhấn chìm cô.
Kết cục không tốt thì cũng không sao sao...
Đàm Viên Viên: 【Cho cậu xem thẻ mẫu của mình nè.】
Đàm Viên Viên: 【[Ảnh]】
Thẻ mẫu?
Phương Du quay về thực tại, từ "thẻ mẫu" nghe khá xa lạ với cô, chỉ khi còn đi làm thêm ở trường đại học cô mới sử dụng đến từ này.
Bây giờ thì đều gọi là "danh thiếp".
Cô mở bức ảnh mà Đàm Vân Thư gửi, liếc một cái đã nhận ra đó là bản sao chép từ thẻ mẫu ngày xưa của cô, trên đó ghép các bức ảnh khác nhau của Đàm Vân Thư, còn ghi cả chiều cao, tuổi tác và cân nặng.
Còn phần tên thì chỉ ghi vỏn vẹn hai chữ "Viên Viên".
Phương Du không nhịn được cười, môi lại cong lên.
Dù hiện tại trong phòng chỉ có mỗi mình cô, cô cũng không muốn để cảm xúc này lan tỏa quá nhiều ra ngoài không khí.
Bây giờ cô nên trả lời thế nào đây?
Học theo cách Đàm Vân Thư từng nhắn: "Đáng yêu quá, là của tôi" sao?
Không, không thể nào.
Ngay khi cô còn đang suy nghĩ, Đàm Vân Thư lại gửi thêm một tin nhắn nữa.
【Không đáng yêu à? Phương Du.】
Phương Du khựng lại, không tiếp lời mà nhắn: 【Mình đi ngủ đây.】
Ngón tay cô dừng lại một chút, rồi gõ thêm một dòng: 【Chờ cậu quay về rồi mình sẽ nói với cậu.】
Faye: Sắp về bên nhau rồi nên về mặt chuyển biến tâm tư tình cảm mình sẽ edit Phương Du xưng hô lại mình và cậu với Đàm Vân Thư như đã từng.