Cảnh báo: Truyện có yếu tố kinh dị, vui lòng không đọc lúc nửa đêm và cân nhắc trước khi đọc, cảm ơn.
.________
Hồng Tri Tú tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, cậu ngước đầu nhìn bầu trời, đã sẩm tối mất rồi. Cậu đem cuốn sách đặt lại vào balo, đứng dậy phủi sạch quần áo rồi chậm rãi trở về nhà.
Trên đường trở về bất chợt có mưa rơi, cậu chạy vội đến trạm xe buýt đứng trú mưa, nhìn sắc trời âm u mù mịt cậu đoán rằng cơn mưa này sẽ kéo dài khó dứt, chẹp miệng một cái, cậu không mang theo ô rồi.
Cậu lấy điện thoại ra, ngồi xuống ghế đợi xe buýt mà nghịch, chán chê rồi lại nhìn ngắm dòng người đang vội vàng che ô đi trên đường, ngó thấy một cặp tình nhân đang cùng nhau cười đùa vui vẻ, cùng nhau cầm chiếc ô vừa đủ che cho cả hai mà cậu chạnh lòng, bên cạnh cậu cũng có đến hai người nhưng chưa từng có ai trong số họ che ô cho cậu cả, một lần vì cậu mà nghiêng ô về phía cậu cũng chưa từng.
Trời cứ mưa mãi như khóc thay cho số phận trớ trêu của cậu, cậu đưa tay lau đi giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt, dù sao thì cậu cũng chỉ có thể chấp nhận số phận làm kẻ thế thân cho người khác, không thể đòi hỏi quá nhiều về mình, những sự ấm áp, dịu dàng nơi hai người họ vĩnh viễn cũng không thể đến nơi cậu.
Tri Tú đứng bật dậy, cậu mỉm cười thật tươi và rồi bắt đầu chạy dưới cơn mưa lớn, cậu chẳng biết bản thân mình muốn chạy đi đâu nữa, chỉ là mong muốn được đến một nơi nào đó có thể tìm được bình yên và hạnh phúc cho bản thân mình nhưng có lẽ là rất khó.
Từng hạt mưa nặng trĩu rơi trên đôi vai gầy, Tri Tú bất giác nhớ lại những ngày xa xưa ấy, những ngày bốn người còn vui vẻ với nhau, cùng nhau tắm mưa, cùng nhau đi học, cùng nhau làm mọi thứ trên đời. Khi ấy tình yêu của cậu dành cho anh và hắn nhiều đến mức không thể tả, tình yêu đầu đời mong manh như giọt sương mai nhưng lại chứa đầy sự ngọt ngào và tâm ý nhưng chưa một lần họ nhìn thấy, tình yêu của cậu vĩnh viễn chỉ có thể theo sau một người mang tên Trần Khải Minh - người mà anh và hắn yêu thương nhất. Thứ tình cảm dại khờ năm ấy của cậu cũng đã nhạt dần theo thời gian, dù cho hiện tại cậu đã cưới được họ như điều cậu từng mong tưởng nhưng tình yêu cậu dành cho họ chỉ còn là đống tro tàn vì sự lạnh nhạt và thờ ơ của họ. Tri Tú không còn tiếc nữa, cậu chỉ là buồn cho những kỷ niệm đẹp của bốn người, bốn đứa trẻ mười tám tuổi năm ấy hiện tại ba người đã bước sang tuổi ba mươi còn một người mãi mãi ở lại tuổi mười tám, tuy nhiên người mãi mãi ở lại tuổi mười tám ấy cũng vĩnh viễn sống trong trái tim Thôi Thắng Triệt và Doãn Tịnh Hán, cậu chưa từng có đủ khả năng để bước vào trái tim của họ, mà chắc có lẽ là chín đời chín kiếp cũng không thể.
Tri Tú dừng lại ở giữa ngã tư đường, hai mắt nhắm chặt lại, thầm nghĩ nếu như cậu chết đi trên thế giới này còn ai nhớ đến cậu nữa hay không?
Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng phanh gấp rồi tiếng va chạm cực mạnh vang lên, cơ thể cậu bị đụng mạnh, hất văng ra xa, một dòng máu tươi chảy dài, cậu nhắm dần đôi mắt lại, ý thức dần dần mất đi, cơ thể buông thõng trên con đường đầy nước mưa lạnh lẽo, bên tai vẫn còn vang lại tiếng người kêu cứu, tiếng xe dừng bên đường và... Giọng nói của Thôi Thắng Triệt cùng Doãn Tịnh Hán, cậu cười chế giễu bản thân, đến lúc chết rồi vẫn còn ảo tưởng rằng họ sẽ đến bên cậu, một giây sau đó cậu không còn nhận thức được điều gì nữa.
***
Jisoo giật mình tỉnh dậy, đã là lần thứ bao nhiêu cậu mơ thấy cái giấc mơ quái quỷ ấy rồi không nhớ nữa, cậu quay qua nhìn hai người đang nằm trên hai chiếc ghế sofa kia rồi tự nhủ:
- Hai cái tên đần độn ấy mà dám đối xử tệ với mình thì mình tẩn cho ra bã ngay.
Cậu nhìn ra ngoài trời, chỉ mới là nửa đêm thôi nên cậu uống vội cốc nước rồi lại nằm xuống giường, chuẩn bị trở lại giấc ngủ. Bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, cậu giật mình nhìn về phía cửa, nửa đêm rồi ai còn đến? Người làm trong nhà có lẽ cũng đã sớm ngủ rồi, mà bình thường bọn họ không có việc cũng chẳng ai bén mảng lên tầng hai làm gì cả, là trộm sao? Jisoo sợ hãi thu người vào trong chăn, cậu ngó sang hai tên người yêu vẫn đang ngủ say như chết kia mà bất lực, sau đó lại quay qua nhìn cánh cửa. Tiếng động bên ngoài không còn nữa, cậu lấy hết can đảm đi về phía đó, nhẹ nhàng mở cửa.
Jisoo suýt chút nữa đã đứng tim mà chết, trước mặt cậu là một cái bóng đen đang đứng bất động tại chỗ, cậu nhíu mày cố nhìn thử để xem là ai nhưng trời tối đen như mực cậu không nhìn thấy gì cả, ánh sát heo hắt từ ngọn đèn đường ngoài xa rọi vào, Jisoo lờ mờ nhận ra không phải là do trời tối nên cậu không thấy người kia kia mà là vì cái bóng kia từ đầu đến cuối đều chỉ có một màu đen, cậu thốt lên đầy kinh hãi làm Seungcheol và Jeonghan đang ngủ say giật mình tỉnh dậy.
- Em làm sao vậy?
- Jisoo, làm sao?
- Cái... cái bóng - Cậu run rẩy đưa tay chỉ về phía cái bóng đen.
Seungcheol và Jeonghan bật dậy, một người đi bật đèn còn một người tiến đến chỗ cậu. Đèn sáng lên Jeonghan theo hướng tay cậu chỉ mà nhìn nhưng hắn không thấy ai cả, Jeonghan nghi hoặc nhìn ra ngoài hành lang, trên hành lang trống rỗng không một bóng người, hắn quay qua nói với cậu:
- Làm gì có cái bóng nào chứ?
- Lúc nãy... Rõ ràng lúc nãy em nhìn thấy mà, một cái bóng màu đen không có mắt mũi - Jisoo hoảng loạn nói, tay chân chỉ trỏ lung tung.
- Chắc là em mệt quá nhìn nhầm thôi, không sao cả - Seungcheol đi đến ôm vai cậu an ủi, để cho cậu yên tâm hơn anh ra ngoài bật toàn bộ đèn hành lang lên, ngay lập tức cả tầng hai căn nhà trở nên sáng rực.
- Em nhìn xem, làm gì có ai chứ? Em hoa mắt thôi - Jeonghan nắm tay cậu đi ra ngoài.
Jisoo có chút sợ hãi, hai chân chậm chạp bước sau lưng hắn, cậu đảo mắt hết một vòng và đúng là không tìm thấy thứ gì cả, lúc này cậu cũng nghĩ có lẽ bản thân đã quá mệt nên mới sinh ra hoang tưởng. Anh cùng hắn dìu cậu vào phòng, khi cánh cửa phòng khép lại, một bóng đen từ từ xuất hiện, nó cứ lặng lẽ đứng yên ở đó một lúc lâu rồi đột ngột biến mất giữa không trung.
Vì sợ hãi nên cậu để anh và hắn lên giường nằm cùng mình, có hai người nằm hai bên cậu cũng đỡ sợ hãi hơn phần nào. Cậu cứ nắm chặt tay hai người mới dám ngủ, anh và hắn thấy vậy cũng không khỏi hoài nghi, rốt cuộc cậu thấy thứ gì mà sợ hãi đến như vậy?
Ngày hôm sau Jisoo đi làm trong tình trạng mệt mỏi, cậu đứng ở quầy cà phê nhưng tâm hồn cứ treo ngược lên cành cây phương nào không rõ, nhân viên gọi cậu mấy lần cậu đều không nghe.
- Ông chủ - Nhân viên bất lực vỗ vai cậu làm cậu giật mình.
- Hả? - Jisoo ngơ ngác.
- Sao vậy? Nhà bị trộm mất sổ gạo à? Ngơ ngẩn như người mất hồn vậy. Có người nhờ em gửi anh cái này.
Nói rồi cô nhân viên đặt vào tay cậu một lá thư, cậu nhăn mặt, thời nào rồi mà còn viết thư tay chứ. Cậu nhân lúc không có ai ở bên cạnh liền mở thư ra đọc, bên trong chỉ có vỏn vẹn mấy chữ ngắn "Cậu và họ có duyên không phận, chia tay sớm bớt đau khổ".
- Cái quái gì đây? - Jisoo vò nát tờ giấy rồi ném vào thùng rác, không biết là ai vô duyên vô cớ đem chuyện tình cảm của cậu ra nói như vậy.
- Mới sáng sớm đã tụt cả hứng, tôi về trước đây - Jisoo mang theo đồ của mình rời đi làm nhân viên tò mò không biết vì sao ông chủ của mình bỏ về sớm hơn mọi khi như vậy. Cô nhân viên lúc nãy đưa thư cho cậu nhanh trí lục thùng rác lấy bức thư ra nhưng điều kì lạ là không một ai nhìn thấy dòng chữ trên lá thư cả, họ chỉ nhìn thấy một lá thư trắng không một nét mực, cả đám nhìn nhau đầy khó hiểu sau đó lại lắc đầu bỏ đi, quay trở lại công việc của mình.
Jisoo đến ngã tư đường thì dừng chân lại đợi đèn đỏ, cậu đột nhiên nhận ra ngã tư đường ở đây và nơi thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ có vài nét tương đồng, hai mắt cậu nhíu lại để nhìn kỹ hơn, đúng là có nét giống nhưng ngã tư đường này so với ngã tư đường trong giấc mơ có nhiều tòa nhà cao tầng đồ sộ hơn và không có quán ăn nào gần đây cả, cậu lắc đầu tự trấn an bản thân, có lẽ vì dạo gần đây hay mơ thấy điều kỳ lạ nên tâm lý cũng bị ảnh hưởng mất rồi.
Jisoo chuẩn bị bước qua đường thì có người mặc áo đen, trùm kín từ đầu đến chân đi ngang qua rồi huých mạnh vào người cậu một cái, còn nhét vào tay cậu một tờ giấy sau đó nhanh chân hòa vào dòng người đông đúc, cậu gọi với theo nhưng người kia làm như không nghe thấy rồi biến mất trong đám đông. Khi qua tới bên kia đường, cậu mở tờ giấy ra đọc, trên giấy lại là lời cảnh báo dành cho cậu:
"Nếu tiếp tục ở bên hai người họ thì sinh nhật năm ba mươi tuổi cậu sẽ lại chết đấy, chia tay đi".
Jisoo ngao ngán vò loạn tờ giấy định ném đi, chẳng biết ai lại chơi cái trò đùa nhạt nhẽo này vậy chứ nhưng rồi cậu nhớ lại tờ dung trên tờ giấy, Jisoo mở vội tờ giấy ra, chữ LẠI in đậm làm cậu hoang mang, chẳng lẽ cậu đã từng chết vì họ sao?
- Mày điên rồi Jisoo, thứ vớ vẩn như vậy cũng tin cho được - Cậu giật mình tự đánh mình một cái.
Sau đó tờ giấy cậu không vứt đi mà bỏ vào balo sau lưng rồi nhanh chóng trở về nhà, chẳng biết tại sao những chuyện kỳ lạ gần đây cứ xuất hiện trong cuộc sống của cậu mãi thôi.
- Em về rồi? - Seungcheol thấy cậu về sớm hơn mọi ngày liền hỏi.
- Ưm, em hơi mệt - Cậu trả lời qua loa rồi đi về phòng, Seungcheol nhìn theo cậu với ánh mắt đầy khó hiểu.
Jisoo cầm cuốn lịch để bàn lên nhìn xem, chỉ còn mười ngày nữa là tới sinh nhật lần thứ ba mươi của cậu rồi, cậu lại nhìn qua tờ giấy, lòng đầy hoang mang. Jisoo cầm theo tờ giấy ra ngoài gặp anh, cậu đưa tờ giấy cho anh rồi nói:
- Anh nói xem là ai đã viết mấy thứ vớ vẩn này chứ?
Seungcheol cầm lấy tờ giấy trắng bị vò nát, anh hết lật mặt trước lại chuyển qua mặt sau, rõ ràng là một tờ giấy trắng thôi mà. Anh tưởng cậu định trêu mình mới cười cười nói với cậu:
- Hôm nay em định trêu anh bằng cái trò nhạt nhẽo này à? Đây rõ là một tờ giấy trắng mà?
- Giấy trắng? - Jisoo không tin nên hỏi lại, cậu nghiêng đầu nhìn tờ giấy, rõ ràng dòng chữ vẫn còn nằm ở đấy mà.
- Anh nhìn xem, đây này - Cậu chỉ vào mấy dòng chữ nắn nót được viết bằng mực đen trên tờ giấy.
- Làm gì có chứ? - Seungcheol nhìn đi nhìn lại vẫn là không thấy gì, anh quay sang hỏi cậu - Vậy chữ em thấy trên đó là gì vậy?
Jisoo định nói anh nghe nhưng chợt khựng lại, nếu cậu nói nội dung trên tờ giấy là khuyên cậu chia tay với hai người họ có khi nào anh nghĩ cậu muốn chia tay nên kiếm cớ không?
- À không có gì, em đùa thôi.
Cậu giật tờ giấy lại rồi chạy về phòng, anh lắc đầu bật cười rồi quay vào bếp, không để ý đến chuyện vừa rồi nữa.
Hai ngày sau đó Jisoo vẫn luôn nhận được những tờ giấy với nội dung tương tự, cậu thực sự bức bối đến sắp không chịu được nữa rồi. Jisoo thật sự muốn gặp thử đối phương để xem kẻ đó là ai mà lại giở trò với cậu như vậy nhưng cậu không biết cách nào để liên lạc được với kẻ đó, gần như lần nào tờ giấy đến tay cậu đều có người đưa giùm ngoại trừ lần qua đường ấy, cậu đoán có khả năng người áo đen đó chính là người đứng sau chuyện này.
Buổi tối ở trên giường cậu trằn trọc mãi mới ngủ được, vừa ngủ được một chút cậu liền bước vào thế giới trong giấc mộng. Jisoo hoang mang nhìn xung quanh, cậu đang đứng trên một cây cầu dài bắt qua con sông nào đó, phía bên kia cầu là một rừng hoa bỉ ngạn đỏ thắm đang nở rộ, Jisoo xoay đầu lại nhìn về phía sau lưng, cậu chẳng nhìn thấy gì ngoài một khoảng đen vô tận cả.
- Cậu muốn gặp tôi à? - Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên, Jisoo ngoảnh lại nhìn, cậu suýt chút đã kêu lên thành tiếng vì sợ hãi, người trước mặt vậy mà lại giống hệt như cậu.
- Ai? Cậu là ai? - Jisoo run run, hai chân lùi dần về phía sau.
- Tôi á? Cậu nhìn là biết ngay mà - Tri Tú mỉm cười nhìn cậu.
- Tôi làm sao biết được chứ? - Cậu dần bình tĩnh trở lại, mặt đối mặt với người kia.
- Tôi là Hồng Tri Tú, kiếp trước của cậu và cũng là người đã gửi những lời cảnh cáo đó đến cho cậu - Tri Tú nhẹ nhàng ngồi xuống thành cầu, hai chân buông thõng xuống dưới, khẽ đung đưa, ánh mắt hướng về phía xa xăm vô định.
- Kiếp... Kiếp trước? - Jisoo trợn mắt, là cậu đang nằm mơ đúng không?
- Không phải cậu đang mơ mà là tôi mượn giấc mơ của cậu để trực tiếp nói chuyện với cậu, hiện tại cậu tuy đang ở trong mơ nhưng lại không phải là mơ mà là sự thật đấy.
Jisoo cơ hồ cũng không hiểu người kia nói cái gì, gì mà tuy ở trong mơ nhưng lại không phải là mơ chứ? Cơ mà cậu cũng khá ngạc nhiên khi người kia có thể đọc được suy nghĩ của cậu đấy.
- Bởi vì tôi là một linh hồn nên việc đọc được suy nghĩ của cậu không có gì là lạ cả - Tri Tú mỉm cười với cậu, dáng vẻ ngây ngốc của Jisoo vẫn giống hệt dáng vẻ của Tri Tú năm mười tám tuổi làm y thấy bồi hồi vô cùng.
- Cậu rốt cuộc là muốn cái gì? - Jisoo sau khi hoàn hồn mới bình tĩnh nói, nếu đã gặp được rồi thì cho dù có phải là thật hay không cậu cũng muốn biết lý do vì sao người tự nhận là kiếp trước của cậu lại muốn cậu chia tay anh và hắn.
- Bình tĩnh nào, tôi đợi cậu ở đây đã ba mươi năm rồi chỉ để nói với cậu điều này thôi nhưng trước hết cậu có biết bản thân cậu đang đứng ở đâu không hả? - Tri Tú nhìn cậu với ánh mắt đầy đáng thương.
- Làm sao tôi biết? - Nơi này cậu chưa từng đặt chân đến thì làm sao cậu biết được?
- Cũng đúng nhỉ? Vậy để tôi nói cho cậu nghe nhé, đây là cây cầu nối giữa nhân gian và hoàng tuyền - nơi mà người chết sẽ đến sau khi rời khỏi dương gian ấy. Cậu bây giờ đã có thể nhìn thấy cánh đồng hoa bỉ ngạn ở trước mắt rồi đúng không?
- Đúng vậy, tôi còn nhìn thấy một căn chòi ở đó nữa - Jisoo nheo mắt nhìn thật kỹ căn chòi nằm giữa rừng hoa bỉ ngạn.
- Đó là nơi ở của Mạnh Bà đấy, đến đó cậu sẽ được cho uống canh Mạnh Bà để quên hết chuyện kiếp trước trước khi đầu thai thành kiếp mới, cậu có biết vì sao cậu có thể nhìn thấy rừng hoa bỉ ngạn không?
- Không biết.
- Là vì sinh mạng của cậu sắp chấm dứt rồi, chỉ những người sắp chết mới có thể nhìn thấy rừng hoa ấy thôi. Cậu nhìn xem, nơi cậu đang đứng là giữa cầu, vài ngày nữa thôi khi cậu đón sinh nhật lần thứ ba mươi cậu sẽ sang tới bờ bên kia rồi cũng tức là ngày hôm ấy cậu sẽ phải chết.
Jisoo bán tín bán nghi, những lời y vừa nói là thật hay sao? Cậu không tin, cậu hoàn toàn khỏe mạnh không bệnh tật thì làm sao có thể đột ngột chết được chứ?
- Cậu không chết vì bệnh mà là chết vì tai nạn xe, một cái chết giống hệt như kiếp trước của chính cậu vậy.
Tri Tú đứng dậy đi đến trước mặt cậu, ngón tay y điểm lên chính giữa trán cậu, một dấu son đỏ tươi ngay lập tức phát ra ánh sáng màu vàng, những chuyện ở kiếp trước dần dần chạy qua trong đầu của cậu.
Từ chuyện cậu, anh, hắn và một người khác lớn lên cùng nhau đến chuyện xảy ra năm mười tám tuổi, chuyện cậu kết hôn cùng anh và hắn, khoảng thời gian không hạnh phúc khi chung sống cùng hai người họ và cái chết của cậu khi bị tai nạn xe đều chậm rãi hiện lên, đôi mắt cậu không tự chủ mà rơi lệ, cả người run rẩy lui dần về phía sau, hóa ra kiếp trước cậu, anh và hắn lại là mối nghiệt duyên như vậy sao?
- Sao vậy? Hối hận rồi chứ? Kiếp này cậu cũng được định sẵn là không có duyên với hai người họ rồi, có hạnh phúc đến mấy cũng không thể tránh khỏi cái chết thương tâm ấy đâu, vẫn còn thời gian đấy, buông tay đi.
- Không! Cậu không phải là tôi - Jisoo lau nước mắt, liếc nhìn người tên Tri Tú trước mặt.
- Cậu đang chối bỏ tôi đấy sao? - Y cười như điên dại sau đó lạnh lùng nhìn cậu - Không nghe lời cảnh báo cậu sẽ hối hận cho mà xem.
- Nếu như cậu là kiếp trước của tôi thì cậu đã đi đầu thai rồi, bởi vì chỉ có đầu thai cậu mới có được kiếp sau còn không thì cậu chỉ mãi mãi là một linh hồn vất vưởng không chốn đi về, cậu nói dối - Jisoo nắm chặt hai tay, kiên định nói, ánh mắt chứa đầy hận thù nhìn vào người trước mặt.
- Cậu nói gì vậy? - Tri Tú tắt hẳn nụ cười trên môi, đôi mắt đỏ như máu nhìn cậu - Cậu muốn lần nữa chết vì hai người họ sao?
- Kiếp trước là tự tôi chọn lấy cái chết, không phải vì hai người họ. Tôi chọn cái chết vì bản thân chẳng còn mục tiêu để sống nữa, khoảng thời gian ấy tôi chỉ đơn thuần tồn tại như một con rối không hồn, tôi muốn tự tay mình cắt đi con rối ấy, một chút cũng chẳng liên quan đến họ, cậu tự nhận là kiếp trước của tôi nhưng lại chẳng hiểu gì về chính mình cả, đồ giả mạo - Jisoo dõng dạc nói từng lời, những lời nói đanh thép ấy như đánh thẳng vào trái tim của người đứng trước mặt.
- Trần Khải Minh, cậu đừng mượn dáng vẻ của tôi để sống như một linh hồn vất vưởng nữa, tại sao cậu không đi đầu thai mà lại lang thang mãi để chờ cơ hội phá hoại cuộc sống của tôi vậy? - Jisoo gằn giọng.
- Ha ha - Dáng vẻ của Tri Tú dần biến đổi, trở về dưới hình dạng của Trần Khải Minh, giây trước y còn cười nhưng giây sau đã ôm mặt khóc nức nở.
- Hồng Tri Tú, tôi hận cậu, cậu là cái thá gì mà dám cưới Thắng Triệt và Tịnh Hán, cậu là cái thá gì mà khi chết đi lại khiến họ nhớ nhung mãi không buông vậy? Cậu là ai mà lại khiến cho họ kiếp này tìm đến cậu và yêu thương cậu hết phần của tôi vậy? Tất cả là tại cậu, đều vì cậu cướp đi hai người ấy nên tôi mới không cam lòng để đi đầu thai đấy, tôi đợi suốt ba mươi năm chỉ để chứng kiến cậu chết thêm lần nữa thôi đồ phá hoại hạnh phúc của người khác - Nói rồi Khải Minh ôm mặt vừa khóc vừa cười như một kẻ điên.
Trái tim nơi lồng ngực cậu nhói lên một cái, khi cậu chết đi Thắng Triệt và Tịnh Hán nhớ đến cậu mãi không buông sao?
- Ha ha, kiếp trước họ thực sự yêu cậu rất nhiều đấy chỉ là đồ ngu nhà cậu không chịu hiểu, lúc nào cũng né tránh họ để họ hiểu lầm cậu chẳng thích họ đấy, cậu vậy mà có thể nghĩ họ yêu tôi đến sâu đậm, tất cả sự ngu muội ấy đều từ cậu mà ra cả - Khải Minh nói một cách đầy hả hê.
- Dù sao đi nữa cậu cũng không thể có được tình yêu của họ đúng không? Vậy thì cứ ở đấy mà làm một linh hồn vất vưởng đi nhé, tôi chẳng ngại đối diện với cái chết lần nữa đâu, kiếp này họ đã tìm ra tôi rồi thì kiếp sau có chết tôi cũng sẽ tự mình tìm được họ vậy, tạm biệt và không hẹn ngày gặp lại.
- Cho dù có như thế nào đi nữa thì cái chết của cậu vào ngày sinh nhật cũng không thể thay đổi đâu - Trần Khải Minh rồ lên cười như kẻ điên.
Jisoo quay người chầm chậm rời đi, đột nhiên có hai bàn tay nắm lấy tay cậu kéo trở về thực tại.
- Jisoo, em tỉnh rồi.
Hai giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, cậu chầm chậm mở mắt. Jeonghan dùng khăn ướt lau đi mồ hôi trên khuôn mặt cậu, Seungcheol thì cẩn thận kiểm tra nhiệt độ cho cậu, Jisoo mỉm cười, nhỏ giọng nói:
- Hai người làm sao vậy? Em chỉ là ngủ mơ thôi mà?
- Thật là, em đã ngủ suốt hai ngày rồi đấy - Jeonghan dán miếng hạ sốt lên trán cho cậu.
- Hai ngày? - Jisoo ngạc nhiên, không nghĩ đến việc đi vào giấc mộng lại mất nhiều thời gian như vậy.
Cậu đột nhiên ngồi bật dậy ôm lấy hai người họ rồi khóc như mưa, hóa ra là kiếp trước cậu ngu ngốc né tránh chiếc ô mà họ đưa ra chứ không phải là họ chưa từng muốn che ô cho cậu, kiếp này cậu phải may mắn tới nhường nào mới có thể gặp lại họ được chứ?
Seungcheol và Jeonghan không hiểu chuyện gì cả, tưởng là cậu gặp ác mộng nên sợ đến phát khóc nên họ cũng ôm lấy cậu mà vỗ về. Jisoo khóc đến mệt lả rồi thiếp đi trong vòng tay của hai người họ, Seungcheol và Jeonghan giúp cậu nằm xuống, đắp chăn rồi rời khỏi phòng cậu, cái bóng đen ngoài cửa sổ cũng lặng lẽ biến mất.
***
Ngày sinh nhật của cậu cuối cùng cũng đến, cậu thấp thỏm lo lắng, dù cho hôm đó ở trong giấc mộng cậu hùng hồn tuyên bố không sợ bất cứ chuyện gì nhưng bây giờ cậu cũng rất lo sợ, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì với cậu thật thì sao?
Jeonghan và Seungcheol tan làm trở về nhà cùng chiếc bánh kem trên tay, họ vừa tắm rửa xong lại tất bật chuẩn bị bữa tối cho cậu, Jisoo muốn vào bếp giúp hai người nhưng họ nhất quyết không cho, bảo rằng hôm nay là ngày trọng đại của cậu nên cậu chỉ cần ngồi chơi, Jisoo bĩu môi nói:
- Hôm nào hai người cũng cho em ngồi chơi không rồi còn gì?
- Mấy chuyện này hai người làm là đủ rồi, em không cần động tay động chân làm gì cả - Seungcheol vừa xào xào nấu nấu vừa nói.
- Mau ra ngoài chơi đi, trong bếp nóng lắm - Jeonghan xua tay.
- Hai người thật là - Jisoo càu nhàu, cậu đứng tựa lưng vào tường rồi ngắm nhìn bóng lưng hai người họ, khóe miệng treo một nụ cười thật đẹp.
Cậu nhớ rất rõ ràng rằng ai kia đã nói hôm nay cậu chết vì tai nạn xe vậy chỉ cần cậu không ra ngoài là được rồi đúng không? Dù sao thì cũng không có việc cần thiết nên cũng chẳng phải đi ra ngoài làm gì.
Jeonghan sau khi Seungcheol bày hết thức ăn lên bàn liền mang bánh kem từ tủ lạnh ra đặt lên bàn, cắm nến rồi đốt lên, Seungcheol đem chiếc mũ sinh nhật chạy ra ngoài phòng khách đội lên đầu cho cậu, kéo cậu vào trong phòng ăn.
- Happy Birthday to you, Happy Birthday day to you, Happy Birthday Happy Birthday, Happy Birthday to you ~~
Anh và hắn cùng ngân nga bài hát chúc mừng sinh nhật vừa vỗ tay, chiếc máy quay đặt ở phía bên kia bàn quay lại khoảnh khắc hạnh phúc ấy, Jisoo mỉm cười đầy hạnh phúc cùng vỗ tay với hai người.
- Nào, mau ước nguyện rồi thổi nến nào - Jeonghan hào hứng nói.
- Thôi, em lớn như vậy rồi còn ước với nguyện cái gì - Cậu ngại ngùng từ chối.
- Nhanh nào Jisoo, nến sắp chảy xuống bánh rồi - Seungcheol chạy đến cầm máy quay lại quay cận mặt cậu.
- Thật là... - Cậu nhắm mắt, chắp hai tay trước ngực rồi thành tâm ước nguyện, sau đó mở mắt ra rồi thổi tắt nến.
- Chúc mừng sinh nhật Hong Jisoo, cùng nhau đón thêm nhiều tuổi mới nữa nhé.
- Chúc em tuổi mới thật nhiều niềm vui và hạnh phúc, chúc cho chúng ta sớm về chung một nhà.
- Em cảm ơn hai người - Jisoo hạnh phúc nắm lấy tay cả hai.
Buổi tối sinh nhật trôi qua trong hạnh phúc, cậu cùng hai người họ dọn dẹp nhà cửa xong xuôi liền trở về phòng.
- Yah!
Nhìn bộ đồ cosplay thỏ ở trên giường cậu vừa tức vừa xấu hổ, Jisoo hùng hổ cầm lấy rồi ném thẳng vào hai con người đang bụm miệng cười hi hi ha ha kia, cậu trừng mắt quát:
- Tối nay ra sofa mà ngủ, đừng có nghĩ tới việc đụng tới em.
- Ơ?
- Ơ?
Jeonghan và Seungcheol nhìn nhau khó hiểu, chỉ là một bộ đồ thôi mà? Hơn nữa cậu đã ba mươi tuổi rồi, còn cái gì nữa mà không cho họ chạm vào người nữa chứ?
- Thôi mà Jisoo.
- Mặc một lần thôi cũng được mà.
- Năn nỉ em luôn đó.
- Không.
Cậu dứt khoát ôm lấy hai cái gối ném cho họ rồi nhảy lên giường kéo chăn trùm qua đầu, Jeonghan và Seungcheol thở dài đầy bất lực, hai người tắt đèn rồi chia ra mỗi người một ghế sofa mà nằm.
Bên ngoài bỗng dưng đổ mưa lớn, sấm chớp ầm ầm rạch ngang trời, ánh sáng từ tia chớp lóe qua khung cửa sổ làm sáng cả căn phòng, Jisoo giật mình tỉnh dậy khi chỉ vừa thiêu thiểu ngủ, cậu liếc mắt nhìn đồng hồ, còn ba tiếng nữa mới qua mười hai giờ, lòng cậu hỗn độn vì mớ suy nghĩ, có khi nào vì cậu không gặp tai nạn xe nên sẽ có chuyện gì khác xảy ra hay không?
- Jisoo, em chưa ngủ sao? - Jeonghan ngồi dậy đưa tay dụi mắt.
- Anh qua đây với em được không?
Trong lòng thấp thỏm không yên, có lẽ có hắn ở bên cạnh sẽ đỡ sợ hơn nên cậu gọi, Jeonghan xỏ đôi dép bông đi về phía giường. Khi hắn vừa đến trước giường cậu bên ngoài đã có tiếng rít gào đầy giận dữ của thứ gì đó không ai rõ, Jeonghan nhanh chóng ngồi xuống ôm lấy Jisoo, hai tay bịt chặt tai của cậu, Jisoo sợ hãi nép vào lồng ngực hắn, lén nhìn ra ngoài cửa sổ.
Seungcheol cũng bị tiếng rít gào đầy giận dữ kia làm cho tỉnh giấc, anh đi đến bên cửa sổ định bụng kéo rèm lại đột nhiên thứ gì đó nhảy phóc lên khung cửa sổ, nhe hàm răng trắng muốt, nhọn hoắt về phía anh, Seungcheol hét lên một tiếng đầy cả kinh rồi ngã về sau.
Jeonghan và Jisoo cũng bị dọa cho sợ xanh mặt, cậu lập tức ôm chặt cứng lấy hắn, cả người run rẩy, thứ ngoài cửa sổ kia giống như cái bóng cậu đã gặp trước đấy - từ đầu đến cuối đều độc nhất một màu đen.
Tiếng rít gào ngày một dữ dội hơn phát ra từ cái bóng đen ấy, bàn tay của nó cào cấu loạn xạ trên tấm kính thủy tinh, nó như muốn phá tan tấm kính ấy để lao thẳng về phía cậu, cậu sợ đến đổ mồ hôi hột, tay ôm chặt lấy hắn.
- Thứ kinh tởm, cút đi - Seungcheol lần nữa đứng dậy đi về phía cửa sổ rồi kéo rèm che đi cửa kính, không ai nhìn thấy thứ dị hợm bên ngoài nữa.
Khi Seungcheol và Jeonghan định thần lại thì cậu đã ngất đi lúc nào không hay, cả người cậu ướt đẫm mồ hôi làm hai người lo lắng đến tột độ, chuyện vừa rồi cũng làm hai người được mở rộng tầm mắt, trên đời này thực sự có tồn tại một số thứ mà khoa học vẫn chưa giải thích được.
========= To be continued ========
Chương sau sẽ có H tại nay tui lười ಥ‿ಥ
Đoán xem là SE hay HE nào :)))