[sound] điệu nhảy cô-ti-ông

By rabfoxx

2.3K 171 16

những vũ điệu ba lê trong nhà hát. rab More

vague
jonathan
Dòng tái bút bất tận của Samuel

cuộc hành trình của người cha

213 19 2
By rabfoxx

Con là cả vũ trụ!

Được viết bởi Alexander George

Dành tặng người con trai duy nhất của cha
Zephaniel George

Tưởng nhớ vì sao đã sáng lên trong cuộc đời (Zephaniel anh hùng) và cả những ước mơ giấu kín trong quyển nhật kí của con. Zephaniel đã ra đi khi con vừa bước qua tuổi mười hai tại nhà thờ
Mary the Queen

Trân trọng tưởng nhớ Aphrodite Bonita đã bên con những ngày cha ở quân đội, Aphrodite đã không còn sau trận đánh bom của quân đội Áo-Hung.

Cầu mong họ an nghỉ.

----------------------------------------

Nhà thờ Mary the Queen (Slovenia)

Tôi đã trở về miền bắc của Slovenia - cách thủ đô Ljubljana hơn năm mươi lăm cây số trong một buổi chiều mùa thu. Điều đầu tiên khi tôi đặt chân trở lại nơi này là tìm đến ngôi nhà thờ nằm giữa hồ Bled mơ mộng - Marry the Queen, tôi đã chờ một chiếc thuyền đưa tôi đi đến đó trong nửa tiếng đồng hồ, tôi nhớ như in giá tiền cho chuyến đi đó là mười hai euro. Đến bây giờ nghĩ lại tôi vẫn không thể quên được cái cảm xúc như lửa thiêu đó - tôi sắp gặp lại đứa con trai đã qua đời.

Thằng bé bước qua tuổi mười hai quá đỗi ngọt ngào, nó trong sáng và thánh thiện y như mẹ của nó. Zephaniel của tôi đã lớn lên trong ngôi nhà nguyện nằm trong khuôn viên nhà thờ. Tôi đã gửi thiên sứ của tôi đến đó và ra đi đấu tranh cho đất nước này, tôi muốn nó học đạo theo di nguyện của Dorothy - vợ tôi. Tôi đã không thể gặp Zephaniel trong những giây phút cuối đời của thằng bé trên giường bệnh, khoảng thời gian đó tôi đã khóc trên chiến trường nhiều ngày, đến mức tôi không biết nước mắt chảy ra vì đau đớn hay vì khói bụi cứ dội thẳng vào mắt nữa.

Tôi ngồi trên chiếc thuyền đó với một tâm trạng phập phồng lo lắng, tôi chỉ thầm cầu nguyện rằng họ sẽ mai táng thằng bé một cách cẩn trọng và nghiêm trang. Tôi cố bày ra cái dáng vẻ của một người lầm lì nhiều năm trên chiến trường, nhưng sâu thẳm trong lòng tôi lại là nỗi dằn vặt và có một chút lo sợ khi đứng trước thực tại rằng tôi là một người cha tồi của thằng bé. Zaphaniel đã không có người thân ở bên cạnh vào giây phút lâm chung ngoài dì Aphrodite mà thằng bé hết sức yêu mến. Tôi bắt đầu xót xa cho đứa con trai bé bỏng của tôi và cuộc đời tôi đang có, đó là tôi luôn phải chứng kiến những cuộc ra đi mãi mãi như thế này, dẫu vậy vì hoà bình mà tôi phải nghiến răng chịu đựng.

Con thuyền đưa chúng tôi từ bờ bên này sang hòn đảo có ngôi nhà thờ uy nghiêm trong vòng mười lăm phút, thoạt đầu tôi bước xuống có chút say sẩm vì cơ thể đang chông chênh bỗng đột ngột ngừng lại trên mặt đất. Nhưng có lẽ tâm tư tôi chất thành những cú thúc vồn vã của một người xa xứ nên tôi đã đưa cho người lái thuyền mười lăm euro mà không lấy lại tiền thối, sau đó tôi chạy một mạch vào ngôi nhà nguyện cạnh nhà thờ Marry the Queen, đúng hơn là đã lao như tên bắn. Tôi đã gặp vị nữ tu lớn tuổi nhất trong dòng Carmelite Friars tại hòn đảo này và gấp gáp:

"Thưa bà, con tôi là Zephaniel George."

Tôi chỉ kịp nói như thế vì hơi thở sắp nổ tung và nếu tôi dài dòng hơn có lẽ tôi sẽ khóc, tôi thấy nhớ thằng bé vô cùng, tôi nhớ gương mặt bầu bĩnh của nó và cả giọng nói trong veo mỗi khi nó nói chuyện. Zephaniel của tôi thừa hưởng nước da trắng từ mẹ, nó thích vẽ và thích đàn giống tôi, dẫu rằng tôi không thể dạy nó nhiều như lúc tôi chưa vào quân đội nhưng thằng bé rất thông minh, nó đã tự mày mò và sáng tạo ra nhiều bức tranh bằng thứ màu sáp được tặng vào dịp sinh nhật, tôi nghĩ rằng nếu bây giờ Zephaniel còn sống thì nó đã trở thành một thiên tài hội hoạ, hoặc ít nhất cũng kiếm ra tiền từ việc bán đi vài tác phẩm mà nó vẽ.

Tôi nhẩm thầm trong đầu khi theo chân vị nữ tu già, thằng bé đã học đạo và sống tại đây trong suốt thời gian tôi vùi mình ở chiến trường năm đó, tôi đang cố tưởng tượng cuộc sống của thằng bé khi nó dành hầu hết cuộc đời tại nơi này. Và quay trở lại thực tại, để đi vào ngôi nhà nguyện của vị nữ tu tôi buộc phải đi qua con đường lát đá bên hông nhà thờ, đến bây giờ tôi mới được lại gần và chiêm ngắm ngôi nhà thờ cổ xưa đó dù nó đã được trùng tu hai lần sau chiến tranh.

Bắt đầu đi vào khuôn viên của nhà nguyện, tôi được đưa đến căn phòng ngày xưa thằng bé từng ở. Căn phòng vẹn nguyên như ngày tôi đưa nó đến - một chiếc giường đơn màu nâu với tấm chăn dày mà nó rất thích, một kệ sách chứa vài quyển truyện thiếu nhi và bộ màu sáp chưa vẽ hết, còn lại một ít. Chỉ khác một điều rằng Zephaniel đã dán lên tường tấm ảnh nó chụp cùng tôi vào năm nó bảy tuổi - thời gian mà tôi chuẩn bị nhập ngũ. Tôi đã xúc động vô cùng vì thằng bé đã luôn nhớ đến tôi, dù tôi không thể về thăm nó thường xuyên như đã hứa. Tôi vuốt lên những món đồ đã đi theo đứa con trai bé bỏng của mình, bàn tay tôi giờ đã chai lì và thô ráp, có lẽ tôi chẳng thể cầm cọ được nữa, nhưng sao tôi cứ có cảm giác rằng thằng bé đang đốc thúc tôi vẽ lại khung cảnh năm xưa, khi mà tôi ôm nó vào lòng và đặt lên trán nó một nụ hôn trìu mến.

Zephaniel đã sống nốt cuộc đời của thằng bé ở đây, nó mới mười hai tuổi đầu. Tôi bỗng suy nghĩ gì đó thì vị nữ tu già đưa cho tôi quyển nhật kí của thằng bé lúc nó còn sống. Tôi run rẩy cầm lấy và trong lòng có chút bồi hồi.

"Zephaniel bé nhỏ đã để lại cho anh thứ này, thằng bé rất ngoan và hiểu chuyện. Nhà thờ đã để cậu bé yên nghỉ tại khu nghĩa trang nằm phía bên kia."

Vị nữ tu cất giọng điềm đạm sau đó rời đi như biết rằng tôi đang cần những khoảng thời gian tĩnh lặng để chiêm niệm lại tất cả. Tôi nhìn qua căn phòng một lần nữa sau đó quay ra và chốt cửa lại, trên tay tôi giờ đây là kỷ vật duy nhất mà thiên thần bé nhỏ của tôi để lại, tôi ôm khư khư quyển nhật kí đó và cất những bước chân nặng nề ra khu nghĩa trang phía ngoài kia. Không khó để tìm ra ngôi mộ của thằng bé, ngay phía trung tâm của nghĩa trang, có lẽ Zephaniel là thành viên nhỏ tuổi nhất nên nó được ưu ái nằm ngay vị trí này. Trên phần đất của thằng bé là cây thánh giá màu trắng đơn sơ:

Zephaniel George
Hưởng dương 12 tuổi

Tôi thấy da mặt mình bắt đầu nóng hổi và đỏ lên như gương mặt của một vận động viên điền kinh đang tức tốc chạy về đích. Hình như tôi đang cố nén dòng nước mắt cay đắng lại, nhưng đôi mắt tôi không cho phép tôi làm điều đó. Từ khoé mi tôi rỉ xuống hai hàng nước mặn chát và gương mặt tôi bắt đầu chun lại một cách nhọc nhằn. Zephaniel của tôi đang ở đây nhưng tôi không thể chạm vào thằng bé, tôi bắt đầu ngồi xuống cạnh nắm đất nơi Zephaniel đang nằm, tôi muốn thiên thần bé nhỏ của tôi có thể cảm nhận được cha nó đã đến đây để viếng thăm nó, dẫu bây giờ đã quá trễ và tôi không thể lội ngược lại dòng thời gian.

Trái tim tôi bây giờ như sứt ra từng mảnh, tôi nhớ thằng bé vô cùng, nó vốn là nguồn ánh sáng của thế giới này hoặc ít nhất là đối với tôi. Tôi bắt đầu mở quyển nhật kí của đứa con trai bé bỏng của mình ra, thoạt đầu là những nét vẽ siêu vẹo mà nó cho là cả vũ trụ, tôi bất giác bật cười nhưng hai hàng lệ vẫn tuôn dài mãi. Sang những trang tiếp theo tôi bắt đầu đọc những nét chữ đơn sơ của Zephaniel, bất ngờ thay thằng bé đã viết chúng cho tôi trong những ngày hai cha con xa cách. Zephaniel viết:

"Thứ bảy ngày mười
Chuyến tham quan mặt hồ rất vui
Cha hãy ra phía bờ bên kia của nhà thờ, ngồi lên chiếc ghế gỗ mà người ta hay ngồi đợi thuyền, con dám chắc với cha rằng đó sẽ là một khung cảnh đẹp nhất."

Và tôi đã làm theo thằng bé, tôi quay trở lại con đường lúc sáng và chỉ khẽ khàng gửi lại lời cám ơn cùng lời chào với những con người ở nơi này. Tôi đi thẳng một mạch ra ngoài đợi thuyền như ban sáng, bây giờ trời đã vào thu và tôi nghĩ những gì thằng bé viết cũng vào khoảng thời gian này. Tôi nhanh chóng lên thuyền trở về bờ bên kia và lần này tôi dường như không còn vội vã nữa, tôi đã đưa cho người lái thuyền một đồng xu và một đồng giấy, vừa đúng mười hai euro mà không thêm đồng nào. Tôi hình như biến thành một kẻ keo kiệt bậc nhất nhưng những người lính như tôi bây giờ kiếm được một công việc sống qua ngày đã khó, tôi chẳng thể làm gì hơn ngoài sống chắt chiu từng đồng.

Lại mất mười lăm phút nữa để tôi đặt chân lên bờ, tôi có cảm giác Zephaniel đang ngồi ở chiếc ghế đó đợi tôi. Tôi cảm nhận được thằng bé đang cười và nó thật sự hạnh phúc, tôi tiến lại gần, đặt cơ thể to sụ của người lính già lên ghế. Và quả thật những gì thằng bé nói đang hiện ra trước mắt tôi, tôi đang ngồi dưới sắc thu êm ả, trong đáy mắt tôi là mặt hồ êm đềm từng hơi thở. Giữa hồ là ngôi nhà thờ mới được trùng tu đang hắt xuống mặt hồ những vệt mờ ảo như một tấm gương lớn, tôi nhìn ra xa, màu nước của hồ Bled không còn là màu xanh lục như bao lần mà nó đã chuyển sang màu vàng cam của những hàng cây lớn mọc lên xung quanh hồ. Chúng đã chuyển mình từ những chiếc lá xanh mơn mởn qua cái sắc vàng mong manh đang hấp hối rụng xuống.

Tôi dám chắc Zephaniel đã hét lên vui sướng khi được chiêm ngắm thứ tuyệt tác của thiên nhiên này, nó vốn có khiếu nghệ thuật giống tôi và giờ đây thì tôi đang xúc động vô cùng. Zephaniel của tôi luôn biết quan sát và tinh tế như thế, tôi đã ngồi ở đó trong vòng một tiếng đồng hồ và tiếp tục đọc sang trang nhật kí thứ hai, thiên thần bé nhỏ của tôi lại viết:

"Thứ hai ngày mười bốn
Một ngày đầu tuần rất vui
Con đã được theo chân dì Aphrodite đến vườn mận gai của nhà xứ, cha ạ, chúng là thứ quả màu tím rất đẹp nhưng không thể ăn, dì Aphrodite bảo rằng thứ quả này chỉ dùng để làm thuốc. Nhưng cha ơi chúng có những chiếc gai rất to và dài, con đã có một chút sợ hãi và chỉ dám ngồi trên chiếc ghế đẩu trong khi dì Aphrodite bắc thang và hái xuống từng quả mận. Thế mà con lại yêu mảnh vườn có những con yêu tinh lắm gai này, con thích được ngồi dưới tán cây của bọn chúng dù chúng có thể khiến con bị thương. Khi nào cha về con hứa sẽ đưa cha theo cùng."

Lời thằng bé có chút ngô nghê nhưng chẳng phải nó là một đứa trẻ ham học hỏi đấy sao? Tôi tự hỏi rằng một thiên thần như Zephaniel tại sao phải ra đi sớm như thế, trong lòng tôi mang chút mưa bụi, tôi đã chai sờn trên chiến trường bao nhiêu năm nhưng khi đọc những dòng chữ này tôi lại không kìm được cảm xúc. Slovenia vốn được trồng nhiều cây lãnh sam và cây sồi, ít khi thấy có mận gai ấy vậy mà thằng bé lại biết đến loài thực vật này và giới thiệu chúng cho tôi qua quyển nhật kí. Tôi đang tưởng tượng rằng nếu bây giờ Zephaniel đưa tôi đến mảnh vườn đó thì nó sẽ ngồi vào lòng tôi thay vì chiếc ghế đẩu.

Zephaniel của tôi tuy rằng tuổi tác không lớn nhưng nó lại là một đứa trẻ vô cùng ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Tôi lại tiếp tục dùng những ngón tay khô nứt nẻ của mình để đọc tiếp những dòng chữ mà thằng bé nắn nót:

"Thứ sáu ngày mười bảy
Hôm nay là một ngày rất buồn
Cha ạ, đã một thời gian dài con mới viết lại quyển nhật kí này, con đã rất khó thở trong thời gian vừa qua, con không thể chạy nhanh được nữa, dì Aphrodite đã đưa bác sĩ đến cạnh giường để chăm sóc con, họ nói rằng con đã bị viêm phổi cấp. Con đã rất buồn cha ạ, con đã ước trở thành một anh hùng như cha, cầm súng và dũng cảm như những chú lính chì mà con từng được biết. Con sẽ trở thành anh hùng đúng không cha?"

Đó là câu hỏi ám ảnh tôi mãi về sau, tôi đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần về những dòng suy tư của một đứa trẻ vừa bước sang tuổi mười hai. Tôi nhớ rằng mình đã nhận được một bức thư về cơn bạo bệnh của con trai vào ngày thứ ba, tôi đã lo lắng hồi âm ngay lập tức trong bữa cơm trưa thiếu thốn cùng động đội, nhưng chỉ đến ngày thứ bảy cùng tuần tôi đau đớn nhận tin Zaphaniel qua đời vì con không thể thở được nữa. Tôi đã rất muốn trở về nhưng không thể, và đó là lí do một người lính rắn rỏi như tôi đã phải bật khóc suốt mấy ngày trời vì thương nhớ thằng bé.

Tôi nhìn đăm đăm vào quyển nhật kí như một kỷ vật duy nhất mà tôi có được sau chiến tranh, một nỗi mất mát và một nỗi đau dai dẳng đi kèm. Sau những tâm tư ấy, đứa con trai bé bỏng của tôi đã vẽ
lại hình ảnh một gia đình có đầy đủ tôi, mẹ của thằng bé và thằng bé. Tôi biết rằng nó đã rất ước ao có một gia đình đầy đủ như nó tưởng tượng, tôi bắt đầu cắn rứt vì không thể đem lại những thứ đó cho Zephaniel nhưng có lẽ thằng bé đoán được và nó đã để lại những dòng chữ cuối:

"Cha ạ, tuy rằng mẹ đã về thiên đàng ngay sau khi sinh con ra, tuy rằng con chưa được thấy mẹ ngoài tấm ảnh cha hay cất trong túi. Nhưng không sao cả, cha là người hùng của con, con tự hào về cha nhiều lắm tuy đôi lúc con vẫn bực mình vì cha mãi không trở về. Nhưng nếu cha về thì hoà bình sẽ không đến, dì Aphrodite đã nói như thế, con sẽ ráng thở và sống đến ngày cha trở về. Nhớ cha nhiều lắm, Zephaniel nhớ cha rất nhiều!"

Zephaniel của tôi đã dũng cảm đến hơi thở cuối cùng, phải, thằng bé xứng đáng là một anh hùng. Tuy nó không phải ra chiến trường nhưng nó chiến đấu với tử thần để đợi ngày tôi đoàn tụ với nó. Thế mà không kịp, giờ đây trái tim tôi đang đau đớn vô cùng trước những lời nói đơn sơ của thằng bé, nó hiểu chuyện đến đau lòng. Tôi thầm trách mình là một người cha tồi tệ, tôi để hoà bình đến trước và tôi đến sau cái chết của con trai.

Tâm hồn tôi giờ đây đang nhức nhối vô cùng, tôi không còn cảm nhận được sắc thu tuyệt đẹp như khi nãy nữa, tôi thấy cuộc đời dần trở nên vô nghĩa một cách lạ lùng. Tôi đã vật lộn để sống nhưng những người tôi yêu thương lại ra đi tất cả, thì khác gì tôi đã chết đâu? Vợ tôi, Zephaniel họ đâu còn trên đời này nữa.

Vậy giờ đây tôi sống để làm gì?

----------------------------------------------

170723

Continue Reading

You'll Also Like

58.4K 2.6K 12
𝘙𝘢𝘯𝘥𝘰𝘮 𝘙𝘦𝘢𝘭𝘪𝘵𝘪𝘦𝘴 Book 3 Unforgivable Series #2 Where should your husband be when you're having a difficult, risky pregnancy? Right by...
80.7K 1.7K 177
Oneshots on Alessia Russo If you have an ideas on what you want the oneshots to be on then comment at the end of each of them .
105K 1.5K 76
Some Chenford stories.
314K 16.8K 49
Collection of different Indian short stories.