chương 13: Rời bến

204 33 0
                                    

-Jack... Anh đang suy nghĩ gì vậy? Vừa rồi tôi nghe được, bọn họ phản bội anh, chẳng lẽ anh không oán hận họ sao?

Bàn tay áp trên má tôi chợt rung lên, nụ cười vui vẻ trên mặt hắn bị thay thể bởi một loại cảm xúc phức tạp khó nói. Giống như vô thức, Jack không ngừng vuốt ve khuôn mặt tôi, đôi mắt cũng chăm chú nhìn tôi hơn lúc trước.

-Đương nhiên là oán hận rồi, thân ái, nhưng nó cũng đã qua rồi, tôi sẽ không vì mấy tên phản bội đó mà làm ra chuyện khác người!

-Kể cả việc để họ nhục nhã sao?

Ngữ khí của tôi đột nhiên có chút bức bách, những lời mà mấy tên đàn ông kia nói với Jack vẫn còn văng vẳng bên tai, đổi lại nếu là tôi lúc đó... ít nhất cũng phải phỉ nhổ vào mặt chúng cho hả giận.

Jack nở nụ cười rồi dùng ngón tay nhéo nhéo má tôi: -Không, thân ái, tôi không cho rằng đó là những lời nhục mạ tôi, họ đang bị lời người bức đến muốn nổi nóng!

Jack hạ thấp thanh âm, bàn tay đặt tại cổ tôi kéo sát gần hắn: -Hơn nữa, Audrey, cô nên biết rằng, tôi thà bị giết còn hơn là bị vũ nhục, bởi vì tôi là thuyền trưởng Jack Sparrow.

Tôi trừng mắt nhìn, đây là lần thứ ba mà hắn nhấn mạnh những lời này, có điều những lần trước không cho tôi cảm giác mãnh liệt như lần này. Hơi thở của nam nhân phả vào mặt tôi, thật ra nó cũng chẳng có gì dễ ngửi, mùi mồ hôi hòa lẫn với mùi rượu đem cho tôi cảm giác hắn giống như một mãnh hán tử, nhưng tôi không hề né tránh, hơi ấm phảng phất trên mặt thật khiến tôi có chút lưu luyến. Ổn định lại tâm tình, ánh mắt cũng không còn nhìn hắn nữa mà quay qua xung quanh tìm kiếm đồ vật nào đó hữu ích để có thể mở được khóa.

-Tôi đã nhìn thấy gì? Một tên cướp ngục?

Tôi và Jack cả kinh đồng thời nhìn chàng trai trẻ đứng ở phía cửa, hắn nhìn tôi rồi lại nhìn tới cái xẻng trên tay tôi, tôi theo bản năng kích động nhìn Jack, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện bọn họ quen biết lẫn nhau..

-Ôi, thì ra là cậu... cậu tới đây làm gì?

Jack giống như một tên lưu manh bán nằm ở trên đống cỏ khô cùng với chàng trai trẻ đang tức giận nói chuyện.

Chàng trai trẻ đó tuy rằng đang nhìn chằm chằm vào tôi nhưng sở dĩ Jack mới là mục đích của hắn: -Tôi tới tìm ông, ông có biết con tàu ma của mấy tên hải tặc kia sẽ đi về nơi nào không, nói cho tôi!

Lúc này tôi mới nới lỏng tâm tình mà thả cái xẻng xuống, xem ra hắn tới là có yêu cầu.

Jack nhìn tôi cười cười một cái rồi tiếp tục nói: -Vì sao cậu lại muốn biết? Vả lại cũng chẳng có ích gì khi tôi nói với cậu!

Chàng trai thoạt nhìn có chút vui mừng nhưng đồng thời hắn cũng tỏ ra do dự: -Tôi có thể thả ông ra ngoài, hơn nữa tôi cũng cần ông dẫn đường.

-Cậu có thể mở cánh cửa này?

Jack chỉ vào cái cửa sắt vững trãi, trêu tức: -Điều gì đã khiến cậu có ý nghĩ đó? Cậu định làm hải tặc giống tôi à?

Chàng trai giống như bị chọc trúng vảy ngược, nghiến răng nói: - Elizabeth bị đám hải tặc trên chiếc thuyền kia bắt cóc.

(đồng nhân cướp biển Caribbean) Nhân ngưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ