Và lúc nào em cũng nghĩ đến chuyện đôi ta

789 44 0
                                    

Cành hoa tường vi còn đung đưa trong gió,nhẹ nhàng lênh tênh rung rinh màu cánh hoa.Hoa tường vi trước nhà của Jisoo luôn là màu đỏ,đỏ rực hơn cả ánh bình minh mặt trời vậy mà cớ sao u buồn đến mãi không thôi.Hoa tường vi đỏ có nghĩa là khát khao được người nào đó yêu,dẫu cho là hiện thực có tàn khốc đến mấy cũng mang trong mình mộng tưởng được yêu thương cháy bỏng vô cùng.Nhưng đối với Jisoo thì khác,loài hoa này chỉ là lời nhắc nhở thôi chứ tình của anh,tình đẹp của 10 tháng bên nhau đã hóa tàn lụi ngay khi xuân đến thì anh còn ôm ấp những khổ đau và nỗi nhớ vô hình mang tên ai?Mang tên người đó ư?Người đã làm anh đau khổ biết bao khi nói câu xa lìa và người dẫu biết có mong cũng không bao giờ gặp lại?


Chuyện quá khứ,một ngày không còn bên nhau như cái cách ta không giữ được nhau


Jeonghan không hề hoài nghi Seungcheol,cũng không nghĩ đến chuyện xấu nhất trong mối quan hệ.Nhưng cái cảm giác ''dở dở ương ương'' sợ mất Seungcheol,sợ nhiều thứ đến với bản thân nó cứ dày vò anh từng ngày.Chẳng ai có thể thấu được nên Jeonghan chỉ có thể tự mình khổ sở cất nó đi, rồi cứ đêm ngày bất chợt nào đó lại chìm trong những suy nghĩ miên man vô tận không hồi kết.Người ta luôn sợ những điều đến với mình mặc dù chẳng biết là gì nhưng mãi mãi chẳng thể thoát ra.Trước kia chưa yêu ai,còn tương tư về anh không lo âu gì nhiều, đến khi đã yêu một người lại là anh ngày đêm mình thương nhớ tại sao lại khác đến vậy?Jeonghan không đa nghi, anh là đội trưởng đội bóng rổ rồi nổi danh khắp cả trường thì việc được người khác chú ý là việc bình thường.Nhưng cớ gì cứ tiếp tục một mối quan hệ mà mãi vẫn cảm thấy không có điểm dừng lẫn điểm kết?Việc này chỉ có thể dựa vào hai khả năng duy nhất,một là việc anh ta chẳng bao giờ là người đem lại cho bạn cảm giác an toàn và hai là bạn đang mất sự tin tưởng vào anh ta.Jeonghan tự hỏi bản thân có bao giờ mình lại là người như thế và anh là một người chẳng bao giờ đáng để người khác tin?Nếu như đa nghi như vậy có khác gì đang nghi ngờ người yêu mình và không tôn trọng anh ta.Là Jeonghan đang suy nghĩ,anh nghĩ Seungcheol sẽ không bao giờ như thế

Nhìn người lại thấy an tâm hay là đang mộng mị trong dịu dàng?

Nhìn câu chuyện của Jisoo và nhìn câu chuyện của anh rõ là hai câu chuyện khác nhau,vốn dĩ câu chuyện của Jisoo còn ngang trái hơn gấp bội câu chuyện của anh.Làm sao Seungcheol có thể chứ?Làm sao là kẻ bội tình nhẫn tâm như thế khi trao bao nhiêu mật ngọt chỉ để lại đắng cay và nỗi đau trong tim.Mỗi lần nhìn Seungcheol anh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy tựa biển hồ sóng sánh hun hút ấn tình,sợ đối diện là khuôn mặt của mình,sợ nhìn thẳng vào trong tâm đang nghĩ gì.Mà mỗi lần như thế Seungcheol tưởng anh mất tập trung hoặc thích nhìn đôi mắt anh nên anh hay chớp mắt cố làm cho to hơn.Người yêu của anh mơ màng cũng đẹp đến lạ,có bao giờ thôi hết yêu một người như thiên thần đâu,chỉ mong là thương người ta cho trọn cho vẹn đừng để tình chỉ là một trò đùa.

Và Seungcheol sẽ luôn chạy đến bên Jeonghan đầu tiên khi kết thúc trận đấu,sẽ cúi đầu thấp xuống để người ta thấm khăn cho mình,để có thể nhìn vào khuôn mặt đầy sầu ai mà ngỡ như hoa mới nở.Sẽ luôn là túi sưởi để đôi bàn tay Jeonghan không còn lạnh lẽo vào ngày đông,sẽ luôn lắng tai nghe thanh âm ngọt ngào trong từng câu chữ đẹp đẽ phả vào thinh không,sẽ luôn ngồi bên cạnh người ta hàng giờ dù không làm gì mà chỉ để nhìn người kia học bài trong thư viện.Sẽ luôn là vụn văt từng chút yêu thương cầm lấy tay anh hôn lên đầy dịu dàng,đan chặt năm ngón vai kề vai ấp êm đầu tựa đầu không một chút lìa xa hay trao nhau những cái thơm nhưng cái ôm những cái hôn bất chợt rồi cùng nhau nhìn người kia đầy mê say hoặc vui tươi và cùng nhau ánh lên những tia nắng ấm áp rạng rỡ trên môi.

Người này đã khiến Seungcheol yêu từng chút một

Nhưng người này sớm chẳng nhận ra gì thì đến bây giờ cũng không ngộ ra được.


Như chuyện có người từng hứa thề,hứa nguyện,hứa sâu,hứa có trời chứng giám việc không rời xa Jisoo,như chuyện có người năm ấy làm tất cả mọi thứ chỉ để chứng minh cái lí lẽ của mình là thật không chút giả dỗi,như chuyện của một ngày trước khi tất cả biến mất còn bảo người ta đợi mình,chờ mình đừng lo về ngày mai sẽ  có chuyện gì xảy ra.Để rồi Jisoo ôm mộng dẫu biết đau lắm mới thốt lên một câu ''ổn''.Tình yêu và người mình yêu tất cả đều là một sự dối trá hoàn hảo sao?Tại sao lại có thể thề non hẹn biển và rốt cuộc sau cùng chỉ để lại đống tro tàn cùng với những mảnh kí ức xấu xí như hàng triệu mũi dao đang chĩa thẳng vào tim.

Rời đôi môi vị anh đào và hương dâu bay quanh đầu mũi,Seungcheol cụng đầu vào trán anh,nhiệt độ của mùa đông vậy mà ấm áp lên hẳn bởi hai trái tim đang thổn thức từng hồi.Khi Seungcheol ôm anh và nhắm mắt,lần này anh không còn cảm nhận theo nữa mà đôi mi khẽ nâng lên và nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống âm ấm trên khuôn mặt.

Câu chuyện của Jisoo chưa bao giờ làm thôi ý nghĩ về câu chuyện của anh và Seungcheol.

Trái tim anh đang run lên từng hồi

Seungcheol,em lúc nào cũng nghĩ đến chuyện của đôi ta

Bản thân chỉ có thể là bản thân nghe

2/06/2020.

Soul_Eye. 

|CheolHan|Một ngày nào đó,em sẽ lại bước đến bên anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ