Liễu Thiến đẩy cửa sổ, kéo váy, từ cửa sổ nhảy vào trong phòng.Mới vừa nhảy vào phòng, nàng lập tức tuột quần áo trên người xuống, vội vội vàng vàng lôi đại một bộ quần áo từ trong tủ ra mặc vào. Thay quần áo xong, liền nhanh chóng đổi kiểu tóc.
Thời gian chưa đến một chung trà, một mỹ nữ thanh tú diễm lệ lập tức trở nên duyên dáng quyến rũ. Sự lộn xộn lúc nãy hoàn toàn biến mất, nàng thong thả tựa người trênghế quý phi[1], cầm chung trà ngọc trong tay, trông hoàn mỹ tựa một tác phẩm nghệ thuật.
Cửa sổ lại mở, Hồng Ngạc từ ngoài cửa sổ nhảy vào, ôm ngực thở hồng hộc.
Liễu Thiến không thèm liếc nhìn, lười nhác nói, “Ngươi mới đến a.” Đôi mắt đẹp khép hờ, hơi thở thơm như lan.
Hồng Ngạc dựa vào bệ cửa sổ, đưa mắt nhìn Liễu Thiến, “Tiểu thư, người nhanh thiệt.” Có thể biến thành một bộ dạng khác trong một thời gian ngắn như vậy, không phải ai cũng có thể làm được.
Liễu Thiến nhẹ nhàng cười, “Ta nhờ nó để kiếm cơm, không nhanh sao được?”
Hồng Ngạc bất chấp lễ tiết, trút nguyên chén trà vào miệng, một lúc sau, mới trở lại bình thường.“Tiểu thư, mau đi thôi. Bình Nam Vương chờ người lâu rồi.” Để gọi tiểu thư về ứng phó, nàng chạy thiếu điều muốn gãy chân.
“Cứ để y chờ.” Liễu Thiến nét mặt giận dữ, “Tên hỗn đản này, cả tháng trời không đến tìm, bây giờ đột nhiên đến, làm ta không chuẩn bị gì cả.” Ban ngày ban mặt đến thanh lâu, mà không sợ bị người ta chê cười.
“Tiểu thư, Hoa tỷ chống đỡ không nổi. Hôm nay tâm tình y rất tệ, khăng khăng đòi gặp người.” Hồng Ngạc có chút sốt ruột.
Liễu Thiến từ tốn nói, “Để cho y tự đến đây, dựa vào cái gì ta phải đi gặp y? Cứ để y tới gặp ta một lần.”
“Tiểu thư, nhưng mà……” Người ta là Vương gia.
Liễu Thiến liếc mắt một cái, nhịn không được làu bàu, “Thật là vô dụng, chạy có một đoạn đường đã thành ra như vậy, nhìn là biết ngươi không có khiếu học võ.”
Hồng Ngạc hơi dẩu miệng, “Người vẫn biết nô tì không có khiếu học võ mà.” Trong ba nô tì, võ công của nàng là kém cõi nhất.Trừ việc hầu hạ tiểu thư, nàng không thể giúp việc gì khác.
“Được rồi, đừng nóng giận, nghỉ chút đi.” Mới chạy một đoạn đường đã thở hồng hộc như vậy, Liễu Thiến bất giác thở dài trong lòng.
Hồng Ngạc còn chưa kịp nói gì, đã nghe giọng khẩn thiết của Hoa Linh truyền vào, “Vương gia, ngài không thể vào, Liễu Thiến cô nương thật sự đi vắng, Vương gia……”
Liễu Thiến nhếch miệng cười bí hiểm, “Chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, y đến rồi.” Theo tính tình Tần Mộ Phong mà nói, không gặp được nàng sao có thể từ bỏ dễ dàng, biết ngay y sẽ đến.
Hồng Ngạc thở phào nhẹ nhõm, ngồi liệt trên ghế đẩu, “Nguy hiểm quá, cũng may tiểu thư trở về kịp lúc.” Tiểu thư dường như đã biết y nhất định sẽ xông tới đây, nên vừa nhận được thông báo của nàng, lập tức trở về ngay. Hại nàng dùng khinh công ‘mèo ba chân’ đuổi theo sau, thiếu chút nữa què giò.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bạch Phi Yên
RomanceTên thật: Vương phi thất sủng tác giả: Sở sở Truyện Vương Phi Thất Sủng là một truyện xuyên không đầy những tình tiết bất ngờ và hấp dẫn mà tác giả Sở Sở đã gửi đến bạn đọc yêu thích thể loại này, vốn dĩ, trong những truyện xuyên không tình huống mà...