Gả đến vương phủ đã nhiều ngày, nhưng đây là lần đầu tiên Thiên Mạch đến tiền sảnh.Nàng từng nghĩ, cả cuộc đời nàng cũng không có tư cách ngồi ở tiền sảnh cùng dùng bữa với Tần Mộ Phong. Quả thật chuyện đời luôn thay đổi.
Bước vào phòng khách, đã thấy Tần Mộ Phong cùng bốn thị thiếp ngồi bên bàn ăn liếc mắt đưa tình.Thái Y nép sát vào lòng y, cười duyên gắp thức ăn đút cho y. Y tựa như một quân vương cao ngạo, khoái trá tận hưởng sự hầu hạ Thái Y.
Yên Chi, Ngọc La, Hàm Thúy, tất cả đều rúc bên người y, tranh nhau nịnh hót.
Cũng không biết bọn họ rốt cuộc là đang ăn điểm tâm, hay là đang tán tỉnh nhau.
Thiên Mạch không hề chớp mắt, tựa hồ không nhìn thấy sự tồn tại của bốn nữ nhân, khẽ cúi đầu: "Thiên Mạch tham kiến Vương gia." Thiên Mạch vẫn như trước không hề thi lễ.
"Thơm quá đi." Tần Mộ Phong cúi đầu hôn lên má Thái Y, khiến nàng ta cười quyến rũ, giống một con hồ ly tinh.
Tần Mộ Phong đưa mắt nhìn Thiên Mạch, vẻ mặt nàng lãnh đạm, không có một chút cảm xúc.Y đưa mắt nhìn xuống, dừng lại trên tay nàng. Hai tay nàng siết chặt chiếc khăn lụa, khẽ run run.
Yên Chi liếc Thiên Mạch một cái, toàn bộ thân mình dựa hẳn vào người Tần Mộ Phong, "Vương gia, ngài không để ý tới người ta."
Tần Mộ Phong cười gian, đưa tay kéo Yên Chi vào lòng, hôn lên tóc nàng. "Ta sao nỡ không để ý tới nàng."
"Vương gia." Yên Chi nũng nịu kêu lên, trên gương mặt quyến rũ có đôi chút ngượng ngùng, càng nép vào gần hơn.
Nét lãnh đạm trên mặt Thiên Mạch vẫn không hề thay đổi, nhưng trong mắt, lại lóng lánh một giọt lệ.
Tần Mộ Phong thu hồi ánh mắt, môi cong lên, lười nhác nói," Ngọc La, dâng rượu cho ta."
Ngọc La vội rót một chén rượu, đưa đến bên môi y, "Vương gia, mời chàng."
Tần Mộ Phong cười nhìn Ngọc La, "Dùng miệng mớm."
"Vương gia, ngài thật đáng ghét." Ngọc La ra vẻ thẹn thùng cúi đầu, cầm chén rượu uống vào miệng, đứng lên, mớm vào trong miệng y.
Thiên Mạch lạnh lùng chứng kiến màn kịch trước mắt, trong dạ dày quặn lên một cơn, suýt chút nữa nhịn không được nôn ra hết.
Nhìn 'trượng phu' của mình tán tỉnh nữ nhân khác, nàng không thấy đau lòng, không thấy khổ sở, chỉ thấy khinh thường.
Nàng vốn chán ghét Tần Mộ Phong, nhìn thấy y hoang dâm, sẽ chỉ khiến nàng càng thêm ghê tởm y.
Bờ vai Thiên Mạch khẽ run lên, mi mắt cụp xuống, một giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên mặt đất, nở thành một đóa hoa sen xinh đẹp.
Lại khóc, thật vô dụng, lẽ nào thật sự là y quá đa nghi?
Tần Mộ Phong nheo mắt lại, quan sát nàng một lúc lâu, lạnh lùng nói, "Tiểu thiếp của ta, ngồi xuống đi."
"Tạ Vương gia ân điển." Thiên Mạch ngồi xuống, cúi đầu không nói, bộ dạng khổ sở đáng thương, như thể lên án Tần Mộ Phong vô tình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bạch Phi Yên
RomanceTên thật: Vương phi thất sủng tác giả: Sở sở Truyện Vương Phi Thất Sủng là một truyện xuyên không đầy những tình tiết bất ngờ và hấp dẫn mà tác giả Sở Sở đã gửi đến bạn đọc yêu thích thể loại này, vốn dĩ, trong những truyện xuyên không tình huống mà...