Mấy năm rồi tui vẫn chưa viết phần 2 cái drama này :))).
________
- Uy, mệt chết đi được.
Minh Hạo ngã người xuống chiếc nệm êm ái quen thuộc. Lịch trình dày đặc của ngày hôm nay khiến cu cậu mệt mỏi rã rời. Định bụng sẽ đi tắm ngay sau khi về đến KTX nhưng thân thể mỏi rã rời không cho phép Minh Hạo làm điều đó, cậu lướt qua mạng xã gọi kiểm tra một chút. Đột nhiên nơi cửa phòng có tiếng động, thầm nghĩ anh bé Woozi - Bạn cùng phòng với cậu đã về nên Minh Hạo không quan tâm cho lắm.
- Ức... Sao lại tối thui thế... Hức... Ha...
Minh Hạo đột ngột ngồi dậy, cái giọng lè nhè này không phải của anh bé của cậu.
- Ai đó?? - Cậu cẩn trọng lui vào góc giường.
Vật thể cao lớn kia theo bản tính đi về phía tiếng động vừa phát ra, Minh Hạo hét lên lần nữa:
- Ai đó??? Aaaaa má ơi...
Bàn chân phải bị bàn tay to lớn kia nắm lấy khiến cậu có chút hốt hoảng. Minh Hạo bị vật thể lạ mặt kia nằm đè lên người. Cậu nhăn mặt, người này là say đến không còn phân biệt được điều gì rồi.
- Ưm... Thật thích... SoonYoung ah... Hôm nay ức... Sao cậu ốm thế ??
Minh Hạo rút cục cũng đoán được người kia là ai. Cậu căn bản không biết vì sao người này lại uống say be bét như thế. Cả cơ thể bị tên sâu rượu kia ôm lấy khiến cậu có chút khó chịu.
- Tớ... Haha... Thích cậu nhắm đó... Hihi... Haha... - Văn Tuấn Huy gục mặt lên vai cậu mà hí hửng nói.
- Yah, tránh ra coi, tui không phải SoonYoung - Minh Hạo không biết lấy từ đâu nguồn sức mạnh mà đạp con người kia rơi tõm xuống dưới đất, chính bản thân cậu ngồi dậy đi thẳng vào nhà tắm.
- SoonYoung... SoonYoung ah... Ông đi đâu thế?? - Văn Tuấn Huy nằm trên nền nhà lè nhè nói, cả thân thể cũng không còn chút sức lực nào để ngồi dậy nữa.
Tắm táp xong rồi đi ra ngoài, Minh Hạo thật muốn chửi thề một câu quá đi. Tên Văn Tuấn Huy kia không những không chịu về phòng mà còn nằm dài trên giường cậu, ôi thôi tối nay không ngủ được rồi. Mà ông anh Uzi của cậu nữa, chắc lại đu đêm ở studio nữa rồi, ai đó đến cứu bé với chứ bé sợ tên Tuấn Huy này lắm lắm.
Thấy Văn Tuấn Huy nằm chèo queo như kia cũng tội, Minh Hạo có ý tốt bước đến giúp anh kéo chăn lên. Ai ngờ bị tên kia kéo nằm xuống luôn, Minh Hạo vùng vẫy một cách khó khăn.- Ưm... - Minh Hạo tròn mắt, Tên kia là đang hôn cậu a. Mùi rượu cứ thế xộc thẳng vào mũi cậu khiến cậu chỉ muốn nôn ra ngay lúc này mà thôi.
- Không phải... Ưm... SoonYoung hôm nay cậu trông lạ quá... - Tuấn Huy luyến tiếc rời khỏi đôi môi kia và nói. Rõ ràng anh cảm thấy người dưới thân mình hôm nay lạ lắm, mỗi lần anh và SoonYoung hôn nhau thì SoonYoung đáp trả nhiệt tình chứ không phải thái độ hờ hững như lúc này.
Minh Hạo thở phào nhẹ nhõm, cậu đẩy anh sang một bên rồi vội vàng giải thích:
- Tuấn Huy, em là Minh Hạo đây.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Seventeen ] 18
FanfictionWARNING: FIC TỔNG HỢP CÁC ONESHOT H, H VỀ 17, CÓ NHIỀU YẾU TỐ BAO GỒM CẢ CƯỠNG BỨC CÓ KHẢ NĂNG GÂY KHÓ CHỊU CHO BẠN ĐỌC, CÂN NHẮC TRƯỚC KHI ĐỌC, XIN CẢM ƠN.