Chương 10

6K 483 5
                                    

Bị từ chối sự giúp đỡ, hắn chỉ còn cách lặng lẽ bỏ lên phòng, tiếp tục xử lí công việc còn bỏ dở. Na Jaemin một lúc sau cũng mò lên phòng mình xem doanh thu tháng, nhất quyết không sang phòng Jeno, đến khi Haein lên phòng để nghỉ ngơi cũng làm ngơ mà sống.

- Nana, 9h tối rồi, mày không về phòng đi?- Haein từ trong phòng tắm đi ra, tay vỗ vỗ mặt nạ cho nó ép dính vào mặt cô, từ tốn cầm điện thoại trèo sang bên cạnh Na Jaemin, nằm xuống rất tự nhiên.

- Lát nữa em về.- Jaemin ậm ừ.

- Mà món canh cá vừa nãy, chị biết thừa mày có nhúng tay, đúng không?

Tầm mắt rời khỏi màn hình laptop, cậu nhìn Haein, sau đó thở dài.

- Chị à, chỉ là bữa ăn thôi, ai làm chẳng được.

Sự đắc ý của Lee Haein cậu có thể hiểu, tính kiêu ngạo của phụ nữ luôn được thể hiện rõ nhất trong cách nói chuyện. Nếu như Haein dường như đã chắc chắn những điều mình cho là đúng, cô ấy sẽ bắt cậu phải công nhận điều đó là đúng ngay trước mặt cô thay vì tự mình nói ra dài dòng. Cái gì cũng đều có lý do cả, Haein không tin Jeno, đó là chuyện tất nhiên, nhưng vấn đề hắn nấu ăn có được hay không cũng chưa nhất thiết phải quan trọng hoá lên đến thế.

Biết tra hỏi cái vấn đề nhạt nhẽo này mãi cũng chẳng được gì, Haein cao hứng lại đuổi cậu về phòng.

- Chị à, chị không thương em sao!?

- Mày bị điên à!? Đàn ông 35 tuổi rồi, con nít đâu mà thương, nói thừa!- Haein quờ quạng hai chân, tay vẫn bấm điện thoại, nhất quyết muốn Na Jaemin rời phòng.

10001 kế sách năn nỉ kế nào cũng được đem ra tận dụng nhưng không thể nào lay được đại tẩu già Lee Haein, Na Jaemin ấm ức ôm laptop về phía cuối hành lang, đứng trước cửa phòng lớn, chần chừ mãi mới vặn tay nắm cửa tiến vào.

Lúc này, đèn phòng đều đã tắt, chỉ còn ánh đèn bàn làm việc chỗ hắn còn bật sáng. Lee Jeno một khi chú tâm vào công việc sẽ mặc kệ mọi thứ xung quanh, giả dụ như cậu ngang nhiên vào mà không gõ cửa, hắn cũng mặc kệ. Cậu cất laptop của mình lên tủ cạnh giường của hắn, sau đó trèo lên sofa, nhìn hắn đăm chiêu chưa đến 5 phút đã ngủ thiếp đi vì mệt.

Cạch!

Tiếng gõ phím dừng lại, hắn quay đầu nhìn cậu trai nhỏ bé nằm co người trên ghế sofa mà bật cười thành tiếng khẽ. Na Jaemin khi ngủ rất đáng yêu, mọi sự lạnh lùng, quật cường ngày thường đều tan biến, mang lại cảm giác gì đó rất dễ chịu. Hắn chính là cố ý gõ lung tung trên bản Word, ngồi suốt 30 phút, chỉ chờ cho cậu ngủ liền gập laptop như chưa hề có một công việc nào...Jeno nhịn không được lấy điện thoại ra lưu lại khoảnh khắc hiếm có này của Jaemin, rồi lặng lẽ đi vệ sinh cá nhân với tâm trạng vui vẻ.

________________________________________

- Ưm...

Ánh nắng từ ngoài cửa chiếu rọi vào gương mặt hoàn mĩ của Na Jaemin. Cậu cau mày, cựa quậy với tư thế ngủ khó chịu, hai mắt mơ màng khẽ chớp chớp rồi mở hẳn. Nhìn xuống vị trí mình đang nằm có tấm ga màu trắng, cậu khó hiểu bật dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường từ bao giờ, lại còn là giường của Lee Jeno!? Jeno lại không thấy đâu, có lẽ ở dưới tầng ăn sáng rồi. Vò rối tóc, suy nghĩ xem tại sao mình có thể mộng du bò hẳn lên giường để nằm, cậu lê từng bước nặng nề vào nhà vệ sinh.

[Nomin][Longfic] Giám đốc Na có dự định kết hôn chưa?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ