Chap 6

448 60 1
                                    

Có một loại bi thương...

In đậm trong quá khứ của anh, không cách nào quên được.

Sáng hôm sau, khi Wonwoo chuẩn bị rời đi trời lại đổ cơn mưa. Không có sấm chớp, chỉ có một bầu trời đen xám xịt cùng những hạt nước nặng trĩu rơi xuống nền đất. Không gian xung quanh tĩnh lặng chỉ độc nhất một bài hát của mưa.

"Ở lại đi, tạnh mưa rồi hãy đi."

Wonwoo nhìn bà đang lo lắng, cậu mỉm cười gật đầu. Cậu bước vào bên trong nhà, lôi quyển sách mới tinh vẫn còn nằm yên trong túi mấy ngày nay. Mùi sách mới khiến cậu cảm nhận sự thân thuộc của bản thân những năm gần đây, bó mình trong những lời văn ấm áp và nhẹ nhàng, kèm một nỗi nhớ mang mác về người kia.

"Nắng Hạ." Tựa đề quyển sách cuối cùng mà cậu xuất bản.

Lật trang đầu tiên, là lời tựa mở đầu về quyển sách này.

"Cậu rời đi, hòa vào bầu trời trong xanh cao vời vợi. Giữ đúng lời hứa của chính mình vĩnh viễn bên cạnh tôi. Trở thành màu nắng hạ xinh đẹp nhất trong lòng tôi."

Những hồi ức bắt đầu kéo đến vây chặt lấy cậu, sự dao động bởi quá khứ cùng tiếng mưa như mở ra một cánh cửa của thời không, để cậu bước vào đó, nhìn ngắm lại tất cả mọi thứ.

Thời điểm cậu và Soonyoung gặp gỡ Jihoon là khi họ cùng nhau học chung lớp ở trường cấp 3 của huyện.

Soonyoung năm ấy bệnh tình càng lúc càng nặng, thời điểm vắng mặt trên lớp cũng nhiều dần. Sự quan tâm của Wonwoo tất cả đều đổ dồn vào cậu ta mà chẳng mảy may để ý đế mọi thứ xung quanh, ngay cả việc cậu muốn tham gia đội bóng rổ của trường cũng phải bỏ dở vì sợ thời gian ở cạnh Soonyoung sẽ ngắn đi.

Jihoon cùng lớp với cậu, là thành viên của đội bóng rổ ở trường. Cậu ta rất giỏi, nên được đàn anh đặc cách rất nhiều thứ, tính tình cậu ta ít nói, hay đúng hơn là do cậu không để ý đến ai khác ngoài Soonyoung nên cũng chẳng bận tâm cho lắm.

Vốn tưởng cũng sẽ như bao bạn học khác, lướt qua cậu như một cơn gió ngược hướng của chiều tàn. Cho đến một ngày, bọn họ lại vô tình đứng trên một chiến tuyến.

Khi vào học được ba tháng, bọn họ nhận được điểm kiểm tra giữa kỳ. Wonwoo vẫn như thường lệ đứng nhất khối, và Soonyoung, đứa trẻ hay nghỉ học lại nằm trong top 5 của lớp khiến mọi người ai cũng cảm thấy không phục. Ai cũng nói rằng là Wonwoo đã bao che cho cậu ta, Wonwoo học giỏi lại được thầy cô thương, chỉ cần cậu ta mở lời nhất định thầy cô sẽ vì bệnh tình của Soonyoung mà châm chước phần bài thi cho cậu.

"Thằng bệnh tật đó, chỉ biết bám người khác. Sau này đi làm ai dám nhận nó."

"Haha, không phải có Wonwoo nguyện cho nó ăn bám sao?"

"Ê nói xem, nếu một ngày nào đó Wonwoo bỏ nó để cuói vợ liệu nó có như mấy con nhỏ lụy tình mà ôm chân Wonwoo khóc rống lên không cho cậu ta đi không?"

Có một loại bi thươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ