"Em... Chưa hiểu... "

Philip gãi đầu.

"Haizz... Nói chung là mày sẽ mất hết khả năng mà mày sở hữu khi đứng cạnh Victor, mày sẽ trở thành người thường, hiểu chưa? Chỉ khi đứng cạnh Victor thôi."

Minzy thở dài, rồi cố giải thích ngắn gọn nhất có thể, đôi lúc cô cảm thấy bản thân không thuộc về thế giới tầm thường này.

Philip cũng đã hiểu, anh quay sang nhìn Victor rồi trầm ngâm đôi chút.
.

.

.

Tối đêm đó, Philip được xếp ngủ chung phòng với Victor, sự việc "hy hữu" và khá "bất ngờ" này đều do một tay Minzy sắp đặt, có lẽ chị ta đã hiểu được gì đó.

Cả ngồi nhà chung đều nhanh chóng chìm vào im lặng sau một ngày dài mệt mỏi, tuy nhiên vẫn có hai con người chưa thể chợp mắt.

Victor nằm trên chiếc giường đơn bên phải căn phòng, mặt quay vào tường và cố giữ im lặng mặc dù cậu chẳng tài nào ngủ được.

Còn phía bên kia, Philip cũng quay mặt vào tường và im lặng, cậu quay cả tấm lưng về phía Victor, nhưng đôi lúc ánh mắt láo toét vẫn hay liếc nhìn cậu ấy.

Thật khá khen cho hai con người này, dù là bạn cùng phòng nhưng có vẻ cả hai vẫn chưa chịu nói với nhau một tiếng nào, cứ thể mà lẵng lặng sống.

Philip có vẻ khá bức rứt với tình hình hiện tại, anh bật dậy cố rón rén đi qua lại rồi cuối cùng lại quyết định tiến đến chỗ Victor.

Cậu nằm trên giường, cảm nhận được tất cả những hành động của Philip, nhưng cậu vẫn nằm im chờ đợi.

Mọi thứ im bật, Philip chầm chậm đưa bàn tay lại gần gương mặt của Victor, chậm rãi vì yên ắng nhất có thể.

"Cậu làm gì vậy?"

Victor quay ra nhìn Philip, bàn tay to lớn vẫn đang mấp mé trước mặt cậu.

"Tôi.. Chỉ muốn... Chạm... À không. Tôi... Xin lỗi."

Càng rối mọi thứ càng khó xử, Philip chẳng biết phải giải quyết thế nào nữa. Anh rút tay lại.

"Lúc chiều cậu và chị Minzy có nói gì đó về tôi. Bộ anh có vấn đề gì về tôi sao?"

Victor vừa ngồi dậy vừa lấy chăn che phần thân dưới lại. Philip vẫn giữ nguyên sự im lặng đó.

Cậu bỗng cảm thấy hồi hộp và lo lắng, Philip cũng thế.

"Chỉ là tôi muốn biết tại sao cậu lại có thể chạm được tôi mà không bị ảnh hưởng. Cậu mang cho tôi cảm giác rất lạ... Cậu có thể... Cho tôi... "

Philip ấp úng, anh cảm thấy thật xấu hổ.

Victor bỗng cầm lấy tay anh đặt lên má mình, giữ như thế một lúc.

Chính cái cảm giác ấm áp đó, cảm giác bao năm qua anh thèm khát nhưng chẳng thể có được, giờ đây đều nằm trên tay anh.

"Rồi, đi ngủ được rồi chứ?"

Victor mỉm cười.

.

.

.




Sau tối hôm đó có vẻ cả hai đã thu hẹp khoảng cách, bắt đầu có những cuộc nói chuyện, những chia sẻ và tâm sự, và trở thành người bạn cùng phòng tốt của nhau.

Chính sự gần gũi đó đã mang đến cho cả hai những cảm xúc lạ, những sự ngại ngùng kì cục mà chỉ hai người họ biết.

Vào một buổi tối khác, Philip nhẹ nhàng ngồi lên giường của Victor như những hôm khác, nhưng hôm nay anh lại sắp ra điều gì đó.

Khả năng của cả hai chính là cầu nối, chính sự khắc chế của Victor đã giúp Philip cảm nhận được hơi ấm con người, đã giúp anh đi đến quyết định ngày hôm nay.

"Này... Tôi nhận ra là mấy tháng qua tôi đã có chút gì đó gọi là đặc biệt dành cho cậu. Có lẽ là đã thích cậu rồi, bây giờ tôi chỉ dám nói là thích thôi, nhưng nếu được, cậu cho phép tôi... yêu cậu được không? Tôi muốn được chiến đấu bên cạnh cậu nhưng không với danh nghĩa đồng đội nữa... "

Victor vẫn cứ cuối gằm mặt xuống, chẳng dám nhìn người bạn cùng phòng trước mặt, cứ im lặng mà mang đến sự lo lắng cho Philip ( và mười cái lỗ tai đang nghe ngóng ngoài cửa.)

Cứ im ắng như thế mà suy nghĩ, mặc dù rõ ràng cuộc đời tạo ra cậu là để chạm vào trái tim Philip, người duy nhất có thể chạm vào anh.

"Thế... Danh nghĩa người yêu nhé?"

Victor khẽ lên tiếng, chỉ một câu cũng đủ khiến Philip vui mừng, trái tim anh đập nhanh hơn cả lúc nãy, bên ngoài kia năm con người cũng đang cố kìn nén sự sung sướng.

Thế là lần đầu tiên, hai trái tim đã thuộc về nhau, hai nam vệ thần đầu tiên cùng nhau chiến đấu với danh nghĩa tình yêu.
.

.

.


( fact: Ở Unixia, tình yêu đồng tính là bình thường. )

7 Days Challenge.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ