Chương 47

4.1K 59 0
                                    

Sau khi Trình Gia Đống đến, Tiểu Gia liền vui vẻ ở sát bên cậu của mình muốn ngủ chung với cậu, sau đó đưa mẹ "đuổi" vào phòng của ba,Tiểu Gia được như ý, cười vui vẻ nghĩ mình thật sự thông minh, đứng ở cửa phòng nhìn ba mẹ, cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Tiểu Gia sau khi nhìn đủ, mới đi về phía giường của mình, bò lên trên giường, nghiêng thân mình nhìn về phía cậu.

"Cậu, ba mẹ ngủ ở cùng nhau, có phải có thể sinh ra một người em gái cho con hay không?"

Trình Gia Đống bóp trán, cái này...... Nhưng thấy trong mắt của Tiểu Gia tràn đầy mong đợi, vì vậy anh vẫn gật đầu một cái.

Tiểu Gia hoan hô ầm ĩ, quyết định đi ngủ, bé rất muốn có một đứa em gái, nếu như mẹ sinh thêm cho bé một đứa em gái nữa, vậy thì quá tốt rồi, bé nhất định sẽ cố gắng trở thành một người anh trai tốt, bảo vệ em gái, giữ gìn em gái, thương yêu em gái.

Trình Gia Đống nhìn bộ dạng của Tiểu Gia, cũng thở dài một hơi, nếu như tâm trạng của Tiểu Gia hiếu kỳ hơn nữa như vậy lúc bé hỏi mình đứa trẻ được mang thai thế nào, Trình Gia Đống thật sự không biết mình phải giải thích như thế nào.

Bên trong gian phòng khác, Trình Vũ Phỉ nửa đêm tỉnh lại, cảm giác trống không, cô đưa tay sờ sờ chỗ bên cạnh, lại phát hiện không có ai, lúc này cô tỉnh lại. Đã hơn nửa đêm, anh lại đi đâu? Cô ngồi dậy, mở đèn, trong phòng không có ai. Cô xuống giường, đi tới ban công thì quả nhiên thấy An Diệc Thành đang đứng ở đó, trên tay phải của anh giữa ngón trỏ và ngón giữa đang kẹp một điếu thuốc. Cô đến gần anh, đã nghe nồng nặc mùi thuốc lá, hình như cô còn dẫm vào mấy tàn thuốc ở dưới đất, cô cúi đầu nhìn qua mặt anh một chút, không biết anh hút thuốc bao lâu, thậm chí đã có nhiều rất nhiều tàn thuốc như vậy

Lúc xế chiều, anh nhận một cú điện thoại, từ lúc bắt đầu nhận được cú điện thoại kia, vẻ mặt của anh hình như cũng không được tốt, hơn nữa hình như một mực trầm tư suy nghĩ cái gì đó, hôm nay lại như vậy.

Cô từ sau lưng anh nhẹ nhàng ôm lấy anh, "Anh sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?

An Diệc Thành dụi điếu thuốc, tiện tay ném xuống đất, mắt nhắm lại một lúc, hình như rốt cuộc cũng đã đưa ra một quyết định nào đó, "Đi ngủ."

Trình Vũ Phỉ lắc đầu một cái, hình như hoàn toàn không nghe thấy lời của anh.

An Diệc Thành lại đưa tay đẩy tay cô ra, hơn nữa cũng không nhìn lấy cô một cái, xoay người rời đi, hoàn toàn không hề phản ứng lại với Trình Vũ Phỉ. Cô hình như hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, một lúc lâu mới đuổi theo anh, cô gọi tên anh, anh cũng không đáp lại cô bất kỳ câu nào, cô tiếp tục đuổi theo anh thì anh đã từ trong nhà để xe lái xe ra ngoài, dứt khoác lái xe rời đi.

Cô nhìn chằm chằm chiếc xa kia cách mình càng ngày càng xa, là xảy ra chuyện gì sao? Có phải đã xảy ra chuyện vô cùng khó giải quyết hay không?

Cô suy đoán, nhưng lại không dám phát ra âm thanh nào sợ đánh thức Tiểu Gia và Trình Gia Đống, chỉ có thể trở về phòng. Cô cũng không ngủ được nữa, nghĩ tới bộ dạng buổi chiều khi An Diệc Thành nghe điện thoại, trong lúc nhất thời càng thêm hoảng loạn không thôi......

(FULL) Đẹp nhất chính là yêu em - Lục XuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ