Chương 30

3.9K 63 4
                                    

Khi vô số phim điện ảnh về thời thanh xuân xuất hiện tại các rạp chiếu phim lớn hôm nay, hoài niệm từ từ biến thành một giai đoạn bất tử trong quá khứ, cô với Tiết Giai Nhu nhất định là sinh ra để cùng đồng cảm với nhau, cũng không thể tùy ý xem qua một chút, tiếp tục sống cuộc sống của mình, thanh xuân có vô số kiểu, có người thích đem tình yêu làm điểm chính, có người thích đem tình thân làm điểm chính, mà có người thích đem tình bạn làm điểm chính. Tới hôm nay, Trình Vũ Phỉ phát hiện, giai đoạn đó của mình chỉ còn lại có tình bạn vẫn còn tồn tại.

Trình Vũ Phỉ thường nhớ tới lúc cùng Tiết Giai Nhu ở giờ thể dục dạy đánh vũ cầu, cho tới khi tổng kết bốn năm học đại học đánh vũ cầu đối với cô mà nói lại không bằng một góc năm học cấp ba. Trên giờ học thể dục, cô phát hiện An Diệc Thành ít tham dự bất kỳ hoạt động nào, không giống các bạn nam khác, cùng đá banh với nhau, cũng không chơi bóng rổ với ai, ngay cả bóng bàn và vũ cầu cũng đều không đụng tới, dù là lúc đó anh còn vui vẻ cầm dụng cụ theo, Tiết Giai Nhu lập tức đánh giá, cô cá là anh không thích vận động người, bình thường không thích vận động tính cách của người đó thiên hướng về hướng nội, Trình Vũ Phỉ lại không cảm thấy như vậy, bởi vì nếu như anh không muốn chơi như lời người khác nói, cũng sẽ không ngồi ở bên thao trường nhìn người khác chơi, lúc đó có thể trở lại trong phòng học, nhưng cô cũng không phản bác lại lời nói của Tiết Giai Nhu.

Anh luôn ngồi yên tĩnh ở chỗ đó, thỉnh thoảng cũng sẽ có nữ sinh đi qua chủ động nói chuyện với nhau, cô thì không muốn hành động giống như một trong những nữ sinh đó, cô chỉ thuộc loại ngồi yên lặng ở một bên, cùng Tiết Giai Nhu đánh vũ cầu, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn sang bên kia, đây là một loại cảm giác thật kỳ diệu, giống như bọn họ cũng ở đây cùng nhau.

Thật ra cô không nói cho Tiết Giai Nhu biết, cô luôn ở lại muộn hơn sau giờ tự học buổi tối, cô làm vậy là vì có nguyên nhân khó nói. Đến buổi tối, phòng học bên trái, cửa sổ có thể chiếu ra cảnh tượng trong phòng học, mặc dù có hơi mờ do bị ngược ánh sáng, nhưng cô có thể lợi dụng điều này, quang minh chánh đại mà nhìn, không cần lo lắng bị anh phát hiện, cũng không cần lo lắng sẽ có người phát hiện bí mật nhỏ của cô, loại cảm giác đó nhỏ bé và ngọt ngào.

Sau này, giờ tự học buổi tối không còn là sự ngọt ngào của cô nữa, cô đang rất mong đợi mỗi tuần hai tiết học thể dục, trong lớp có rất nhiều bạn thích học, cho dù là giờ thể dục, cũng dùng để làm việc khác hoặc là học bài, làm bài tập, nhưng anh lại không như vậy, hơn nữa hình như anh cũng không cần làm như vậy, mặc dù anh rất cố gắng, nhưng lại khiến người ta biết, thành tích của anh là do thiên phú cùng cố gắng kết hợp mà có. Trong giờ thể dục, nhìn qua anh có vẻ khá lặng lẽ, nhưng cũng không phải là hoàn toàn, anh ngồi ở chỗ đó, thái độ cũng không nhạt nhẽo, điều này làm cho cô luôn suy nghĩ, không biết lúc đó anh đang suy nghĩ điều gi.

Nếu như An Diệc Thành biết cô lúc ấy đang suy ngĩ, có lẽ sẽ nói cho cô biết, lúc đó anh đang suy nghĩ chuyện gì. Thật sự không phải anh không muốn đi đá banh và chơi bóng rỗ, chẳng qua là sau khi chơi những trò đó xong, vết bẩn trên quần áo sẽ có nhiều hơn, mẹ giặt quần áo lúc đó bộ dáng rất tốn sức khiến anh không đành lòng, từ đó về sau, anh lập tức không đụng đến bất kỳ vận động nào nữa, hơn nữa ngay cả cầm bút cũng sẽ rất cẩn thận, không để cho đầu ngọn bút đụng phải áo lưu lại dấu vết. Anh không muốn mang đến cho người phụ nữ đó bất kỳ phiền phức nào nữa, thêm nữa anh còn muốn vì mẹ giảm bớt gánh nặng, anh có khả năng làm mọi chuyện.

(FULL) Đẹp nhất chính là yêu em - Lục XuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ