CHƯƠNG 03: HOGWARTS

376 38 0
                                    

Harry theo Snape xuyên qua nhà ga chín ba phần tư, "Ta giả thiết Cứu Thế Chủ vĩ đại của chúng ta có đầu óc, hẳn là có thể tự mình đi lên xe lửa."

Giọng nói của Snape như tơ lụa xuyên qua lỗ tai của Harry, câu 'Cứu Thế Chủ vĩ đại' kia làm cho đôi mi thanh tú của Harry nhăn lại.

"Cứu Thế Chủ vĩ đại", sau mấy ngày nay trọng sinh, không dưới mười người đã nói qua với cậu như thế, bọn họ không tỏ vẻ tôn kính đối với anh hùng chân chính, mà lại bày ra tâm trạng vui sướng cùng với sùng bái đối với một đứa trẻ mười một tuổi, giống như cậu đã cứu vớt thế giới này vậy?

Càng làm cho cậu không thể tiếp thu chính là, thời điểm giáo sư nói cái từ này, trong giọng nói lại mang theo một tia châm chọc.

Harry ngẩng đầu lên, mắt xanh lục nhìn thẳng vào đôi mắt màu đen trống rỗng của Snape: "Giáo sư, cho tới bây giờ em chưa từng muốn mọi người kêu em là Cứu Thế Chủ."

Đôi mắt xanh lục bởi vì bi thương mà nhiễm một tầng sương mù: "Đánh bại Voldemort là mẹ em, không phải em!"

Snape nghe đến từ ngữ có liên quan đến Lily, đôi mắt trống rỗng có một tia rung động, bi thương hoặc là áy náy, chợt lướt qua, nhưng vẫn là không tránh được mắt của Harry.

Snape nhấp nhấp môi, "Well, xem ra Cứu... Potter không còn bị vinh dự nhét đầy đầu. Thật đáng ăn mừng." Nói xong liền để Harry một mình quay người đi khỏi.

Harry nhìn theo áo đen quay cuồng của người nọ, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Thẳng đến lúc không còn nhìn thấy thân ảnh màu đen kia mới xách theo hành lý đi lên xe lửa.

Harry ngồi ở toa xe trống, không lâu sau khi ngồi xuống, một đứa nhỏ tóc đỏ trên mặt có chút tàn nhang đi đến: "Cho hỏi, mình có thể ngồi ở chỗ này không?"

Harry nhìn đứa trẻ trước mặt, cười: "Đương nhiên có thể. Xin chào, mình là Harry, Harry Potter."

Đứa nhỏ tóc đỏ kinh ngạc há miệng: "Harry Potter! Oa a! Chúa Cứu Thế! Thật tuyệt, mình là Ron, Ron Weasley."

Harry buồn cười nhìn Ron, cậu biết Ron chỉ là giật mình với tên của cậu, sau này bọn họ sẽ trở thành bạn bè chân chính, mà không phải là vì tên tuổi của Cứu Thế Chủ.

Đột nhiên cửa toa xe bị kéo ra, một cái đầu tóc màu nâu hơi xù xù tiến vào: "Các cậu có nhìn thấy một con cóc không, nó là thú cưng của một nam sinh tên Longbottom."

Oa a, là Hermione. Tam giác vàng đã đến đông đủ. Harry che dấu nội tâm vui sướng, lắc lắc đầu, để lộ ra vết sẹo trên trán.

Hermione kích động mà ghé sát vào Harry: "A! Cậu là Harry Potter, đúng không? Potter, mình thật cao hứng khi được gặp cậu, mình là Hermione, Hermione Granger."

Harry mỉm cười trả lời: "Đúng vậy, xin chào, gọi mình là Harry là được rồi."

Tổ hoàng kim ba người vui sướng mà trò chuyện ở trong xe, lần này Malfoy cũng không có đến gây sự.

Rất mau, xe lửa đã đến Hogwarts.

Sau khi xuống xe, Harry liếc mắt một cái liền thấy bác Hagrid trong đám người. Harry nhớ lại một đời trước, tuy rằng Hagrid luôn xuất phát từ ý tốt, nhưng mà tổng thể có thể mang đến nguy hiểm cho chính mình, tốt nhất vẫn nên cùng Hagrid bảo trì một khoảng cách nhất định, cậu muốn chắc chắn rằng chính mình an toàn thì mới có thể bảo vệ được Snape.

HARRY POTTER BẢO HỘWhere stories live. Discover now