CHAP 18

135 11 21
                                    

Sau khi sắp xếp chỗ ngủ cho lão bà xong, con gấu lẳng lặng đi ra ngoài hút thuốc. Lúc này hắn có vài chuyện cần suy nghĩ.

Diệc Phàm đúng lúc từ ngoài sân đi vào, nhìn thấy lão cha cũng không ngừng lại, dự định đi luôn vào nhà.

- Phàm, ta có chuyện muốn nói với con.

Con gấu ngồi xuống bậc thang trước nhà, châm một điếu thuốc rồi rít một hơi dài. Ngô Diệc Phàm do dự một chút rồi cũng ngồi xuống.

- Chuyến hàng sang Nhật ta đã nhúng tay vào.

- Con biết.

Con gấu ngưng một lát mới tiếp tục.

- Trong tổ chức có nội gián, con nên nhanh chóng xử lí đi.

- Đã làm rồi.

Không khí lại rơi vào trầm mặc. Mãi tới khi con gấu hút xong điếu thuốc hắn mới chậm rãi lên tiếng.

- Chuyện của ngươi và tiểu tử kia…phải suy nghĩ thật kỹ.

Ngô Diệc Phàm hơi ngạc nhiên quay sang nhìn lão cha hắn, rất nhanh sau đó liền trở lại bình thường, nhưng giọng nói lại có phần nhu hòa hơn.

- Con biết rồi.

Nói rồi Diệc Phàm đứng lên xoay người vào trong.

Một lúc sau con gấu mới đi vào nhà.

Haizz, hắn thực là không có phước ẵm cháu rồi. Không sao, dù gì hắn vẫn còn lão bà, ít ra lão bà hắn sẽ cho hắn ôm suốt đời.

________________

Sáng hôm sau hai người Kim Chung Nhân cũng đến, mang theo không ít bao lớn bao nhỏ nói là quà cho lão nhân gia. Kim Chung Nhân đương nhiên biết con gấu, nhưng quan hệ không mấy thân thiết, chỉ đơn giản chào hỏi qua một cái rồi thôi.

Nhà ông lão hằng ngày cô đơn hiu quạnh hôm nay lại đốt đèn sáng nhất, không khí ồn ào náo nhiệt không kém mấy nhà khác trong thôn. Ăn xong bữa cơm giao thừa, coi xong màn bắn pháo hoa trên TV, đám người liền tụ tập lại chơi mạt chượt.

Lộc Hàm và Ngô phu nhân là chơi hăng nhất, xuyên suốt cả buổi chỉ có hai người là không đổi tay. Con gấu bị thua liên tục đành lùi lại phía sau xem lão bà chơi, lâu lâu còn ngu ngu đọc bài ra bị lão bà mắng cho một trận.

Chơi đến tận rạng sáng đám người mới tản ra đi ngủ. Diệc Phàm ôm Lộc Hàm đang mớ ngủ còn nắm chắc con bài trong tay thì khẽ cười.

Sau khi đặt cậu lên giường, hắn phải dỗ mãi mới lấy được quân bài trong tay cậu, đắp chăn đâu đó kĩ càng rồi hắn mới đi tắt đèn.

________

Mồng 1 Tết, cả khu xóm tưng bừng nhộn nhịp, nhà nhà thay nhau đốt pháo, khắp nơi tràn ngập không khí tươi vui của những ngày đầu năm mới.

Nhà ông ngoại cũng treo một chùm pháo, người được cử đốt pháo chính là con gấu. Tiếng pháo nổ tưng bừng nghe đến vui tai, ông ngoại cười lớn đến ánh mắt ngập tràn hạnh phúc, hào phóng gọi đám người vào trong nhà chuẩn bị phát tiền mừng tuổi.

Diệc Phàm với Lộc Hàm xếp đầu, mấy người lớn còn lại cũng bị ông lùa vào hàng ngũ nhận tiền mừng tuổi luôn.

Xong đâu đó màn lì xì chúc Tết thì cả nhà cùng ăn một bữa cơm đầu năm. Ông ngoại lúc này đặc biệt nói cười nhiều hơn thường ngày, ăn cũng đến hai chén cơm, có thể thấy ông vui đến cỡ nào.

______

Mấy ngày đầu năm mới trôi qua nhanh chóng, con gấu vào mùng năm phải quay về nước giải quyết công việc tồn đọng. Kim Chung Nhân cũng không rảnh rỗi hơn bao nhiêu, Diệc Phàm và Lộc Hàm thì phải quay về trường học. Thời điểm này ở Mỹ không phải là ngày nghỉ lễ, nên thời gian bọn họ ở lại cũng không được nhiều. Cuối cùng chỉ còn Ngô phu nhân ở lại với ông lão thêm mấy ngày, dù sao bà cũng đã nhiều năm không gặp cha mình.

Ngày tiễn đám người ra sân bay, con gấu nhăn nhó cái mặt than chia tay với lão bà của mình. Cả sân bay ai đi ngang cũng quay lại nhìn, ngay tại cổng soát vé, có một người đàn ông cao lớn nghiêm nghị ôm một người phụ nữ, vẻ mặt đau khổ đóng phim tình cảm sướt mướt.

[ Longfic - KRISHAN ] Có một tên khùng luôn quấy nhiễu cuộc sống của tôi !!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ