Tôi chỉ nhốt mình trong phòng kín. Một khoảng thời gian.
Tôi biết tôi đang lẩn tránh bầu trời ngoài kia. Những thế giới khác nhau luôn luôn là những ẩn số thuộc về bóng tối. Tôi luôn mỉm cười và sống trong bóng tối của riêng mình.
Đó là một khoảng thời gian nữa đến khi tôi thấy bóng tối lúc nào cũng giống nhau. Chúng co mình lại trước đối phương và cố gắng né tránh các ẩn số.
Ngay cả khi mỗi bóng tối là một ẩn số.
Giấc mơ luôn luôn hiện hữu. Chúng làm tôi cảm thấy an toàn trong thế giới giả lập của riêng mình. Tôi bắt đầu nhận ra thế giới ngoài kia không đẹp như tưởng tượng, nhưng cũng không xấu đến mức tôi phải khép vỏ ốc lại như vậy. Những chiếc lồng chưa bao giờ là lựa chọn tốt nhất.
Tôi sẽ nhận ra, khi các bóng tối trở nên lớn hơn và đậm màu hơn, khoảng trắng sẽ ngày càng rõ nét.
Bóng tối chưa bao giờ giống nhau hoàn toàn. Kể cả chúng đều là "bóng tối".
Rồi tất cả sẽ trở nên mờ nhạt dần và biến mất trong thinh không. Tôi rồi sẽ ngừng tìm kiếm ánh sáng phía cuối con đường.
Tôi lạc vào một mê cung của tổn thương cùng nỗi sợ tổn thương. Không còn là vỏ ốc bao quanh mà là tường thành. Những bức tường vững chắc đảm bảo tôi sẽ cô độc và an toàn.
Nếu tôi muốn bay, tôi phải chịu đau đớn. Tôi biết rồi bản thân sẽ vượt qua và ngẩng đầu nhìn lên trời cao. Những chiếc lồng chưa bao giờ là lựa chọn tốt nhất.
Rồi sẽ ổn cả thôi.
Cố gắng hạnh phúc. Cố gắng cười. Cố gắng đi qua các bờ tường rào. Cuối cùng tôi có thể thấy được mọi vết sẹo đều thật sự đẹp đẽ. Mọi bóng tối đều quyến rũ. Và giấc mơ không phải là giả lập.
Đây không là truyện cổ tích tôi đọc ngày bé. Mọi thứ giờ là sự thật.
Giấc mơ cũ kia không còn là giả lập.
BẠN ĐANG ĐỌC
Người đi nhặt kỷ niệm
Short StoryĐừng xa tôi, được không? Rằng người sẽ đi, rằng tôi dù níu cũng không thể kéo người lại. Nhưng, đừng xa tôi, được không?