Chương 130: Bà xã của tôi

11.1K 633 84
                                    

Chương 130: Bà xã của tôi

Lộ Tây Trán đã từng vì mình tuổi trẻ tài cao mà tự kiêu thanh cao, trong thế giới của nàng, có thể thiếu đi thất tình lục dục, cho nên những hương vị nhân tình đều bị nàng hóa thành động lực phấn đấu. Đối với nàng mà nói, học tập và tư duy là một chuyện hết sức đơn giản, bao gồm cả chuyện trở thành nữ giáo sư, dường như tất cả đều được nằm trong kế hoạch mà nàng đã tạo nên cho cuộc đời của mình, không có chuyện gì kinh hỉ bất ngờ đáng để nói cả. Lúc nhàn rỗi thì nàng thích ngâm nga thưởng thức văn chương của Lỗ Tấn, cũng bởi vì nàng cùng vị Châu tiên sinh này là cùng một loại người. Thời đại của Lỗ Tấn là thời đại tiên phong, bởi vì tư tưởng quá thông thấu, thường xuyên có một kiểu trí tuệ được sinh ra từ cảm giác cô độc, trùng hợp là Lộ Tây Trán cũng như vậy. Bởi vì quá ưu tú, cho nên không có chuyện đời nào có thể lọt vào mắt bọn họ.

Sự xuất hiện của Kiều Ỷ Hạ, làm cho nàng cảm nhận được sự tồn tại của mùi vị nhân tình, nàng không muốn vùi đầu trong phạm vi hoạt động là vùng biển kiến thức kia nữa, mà là nàng muốn cùng cô dắt tay nhìn thủy triều lên xuống, kề vai sát cánh nhìn hoa nở hoa tàn, lĩnh hội hết tất cả tốt đẹp của nhân thế.

Lần quay lại Kiều thị này, đối với Kiều Ỷ Hạ chính là một lần rèn luyện mới, cô thuận lợi trở thành nhân viên chính thức của Kiều thị, cân đối thành thạo công việc và cuộc sống.

Lộ Tây Trán chỉ cần biểu hiện một chút ý nguyện muốn dạy học ở trường đại học thì tất cả hiệu trưởng đều noi theo "ba lần đến mời". Tuy lúc trước nàng dính phải chuyện làm thuốc giả nhưng trình độ học thuật của nàng thì không có gì phải chê, có ai lại không muốn để cho vị giáo sư nổi tiếng nước ngoài này dạy học ở trường của mình cơ chứ. Về công về tư, đều là chuyện vẹn toàn của đôi bên.

Vùng đất gồ ghề hoang vu, cành khô lá héo một mảnh lạnh lẽo, người đứng bên cạnh Lộ Tây Trán thở dốc một hơi, chợt bị gió sương thổi đến, làm cho cả người lạnh đến dựng tóc.

"Lộ giáo sư, đi về phía trước tầm mười phút nữa là đến." Người nói chuyện là Trương Trạch, một cảnh sát đã về hưu, đã từng là lãnh đạo trực tiếp của cảnh sát Bành.

"Ừm." Lộ Tây Trán chỉ khẽ ừ một tiếng, không nhanh không chậm đi tiếp.

Bây giờ bắt đầu vào đông, không khí lạnh lẽo khiến cổ họng nàng đau đớn khó nhịn, hơi thở cũng trở nên khó khăn gấp rút. Nàng đi đằng trước Trương Trạch, từ trong túi áo lấy ra bình thuốc phun sương, nhẹ nhàng phun hai cái, mới cảm giác tốt hơn một chút. Bệnh hen suyễn kiêng kị nhất là bị cảm lạnh, những lúc chuyển mùa thế này là dễ bị tái phát nhất.

Trước mặt là một nhà xưởng bị bỏ hoang, hoặc nói là một mảnh phế tích thì đúng hơn, theo lời Trương Trạch nói, năm đó nơi này là một nhà xưởng không người lui tới, bởi vì nơi đây âm khí trùng điệp, hiếm có người đến đây. Những năm này bị thời gian bào mòn, nơi này đã đổ nát không chịu nổi, chỉ còn vài viên ngói vụn và sắt gỉ, tản ra mùi khó chịu.

"Lúc đó, chúng tôi chính là ở chỗ này, tìm thấy hai chị em Kiều gia." Trương Trạch nhớ lại nói.

Lộ Tây Trán dò xét nhìn ông một lần, ông mới tiếp tục: "Tình cảnh ngày đó tôi mãi mãi không thể quên, cậu bé đáng thương kia cả người đầy máu, bị người ta đâm mấy nhát rồi, đừng nói là vợ chồng Kiều gia, đến chúng tôi cũng đau lòng muốn khóc. Cô biết không Lộ giáo sư, một đứa trẻ nhỏ như vậy, sau khi chết, vẫn mở to đôi mắt, thanh tịnh sáng ngời, phảng phất như có ngàn vạn lời muốn nói...."

[BHTT][Edited][Hoàn] Tù Điểu - Bạch Lộ Vi YếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ