Ta cầm trên tay mảnh giấy nhỏ được gửi tới khẽ đọc lướt sơ bộ, sau đó thả tay đem nó rơi vào chậu than lửa cháy lộp bộp.
"Tin khẩn à?"
Ta nhìn lão thần y ngồi bó gối bên cạnh, trước mặt hắn bày đủ các loại dược liệu khác nhau, còn có nồi thuốc đen đục sôi sùng sục trước mắt, vẻ kì quái khiến người ta chỉ muốn cách xa.
Ta cũng không hiếm lạ với dáng vẻ này của hắn, đứng dậy phủi tà áo, đầu khẽ gật.
"Cũng xem như khẩn đi? Đâu, chén thuốc nào của nương nương?"
Ta nhìn lão ta chỉ chỉ cái bát trắng bên cạnh, thuận tay cầm lên sau đó cáo từ ra khỏi lều trại.
Bưng bát thuốc nóng trên tay, ta xuyên qua màn tuyết trắng, một tay che miệng chén, dùng thân người lách qua màn che bước vào lều trại của bệ hạ.
Ta nhìn bệ hạ ngồi trên tháp nhuyễn, trong lòng ôm lấy thân người nhỏ nhắn yêu kiều của hoàng hậu nương nương, một tay vỗ lưng một tay cầm sách, bộ dạng an nhàn hưởng thụ, cực kì không phù hợp với tình hình chiến sự gần đây.
"Bệ hạ, thuốc của nương nương đây."
Bệ hạ nhận lấy chén thuốc trên tay ta, ta biết điều liền lui vào góc đứng, sau đó nhìn hắn ôn nhu từng chút từng chút đút cho hoàng hậu. Bộ dạng cần mẫn như thế này là lần đầu ta nhìn thấy ở đứa nhỏ này.
Hoàng hậu nương nương bộ dạng quả nhiên là đệ nhất kinh đô của Cao Lỗ, một loại vừa nhu vừa cương, lấp lánh như ngọc cao, rực sáng như lửa hồng.
Người đẹp như thế này, đáng tiếc số phận lại quá bi kịch.
Dù gì nàng cũng từng là một đứa nhỏ ta từng nhìn thấy ở phủ Tát tướng quân, bộ dạng thủy linh rạng rỡ khiến người người yêu thích, cho nên ta cũng sẽ sinh một ít tâm tư mềm lòng với nàng.
Một lúc sau khi bệ hạ đút hết chén thuốc đó vào miệng nương nương, ta rất ý thức, lui mình đợm bước đi ra ngoài.
Đứng chờ khoảng một chum trà, bệ hạ từ màn chướng đi ra.
"Có chuyện gì cần nói với trẫm sao?"
Ta nhìn dung nhan của bệ hạ, đôi con ngươi ngập trong nhu tình, tâm thật sự vì hắn thương tiếc, nhưng tin khẩn thì không thể giấu, đặc biệt với đứa nhỏ này ta càng không thể giấu hắn được điều gì.
Chỉ đành cắn răng mà thưa chuyện.
"Bệ hạ, Tát phu nhân đã từ trần."
Âm thanh khàn khàn già cõi của ta dường như hóa thành cơn gió lạnh lẽo thổi ngang người bệ hạ. Chỉ thấy hắn thân thể cứng ngắc, dung nhan vốn ngập trong nhu tình, nay trắng bệch như giấy tuyên thành, đáy mắt hoàn toàn là sự thống khổ vô tận.
Ta thở dài, lòng cũng nhói đau.
Tát phu nhân ấy vốn là người hiền lành, tâm tính đơn thuần, xuất thân chỉ là nhà buôn, khắp kinh đô Cao Lỗ, ai mà chẳng biết người phụ nữ ấy yêu chồng như mạng yêu con như thân.
Nghe tin con gái bị bán sang Hồ quốc để làm cầu nối, vốn tâm tình đã bị khoét một mảng, sau đó lại nổi lên chiến tranh giữa hai nước, tình hình con gái như thế nào đều không biết, nghe nói tinh thần của người phụ nữ ấy đi xuống rất nhanh.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Cổ Đại, Ngược Tâm, Đã Hoàn] TÁT NHĨ
Historical Fiction■ Tác giả: Mễ Bối. ■ Thể loại: cổ đại, ngược tâm. ■ Tình trạng: Hoàn ■ Văn: nhẹ nhàng, cảm xúc. ● Kể về một nữ tử ngu ngốc, cười vì tình sầu vì tình khóc vì tình. Đổi lại, nàng chỉ được ánh nhìn lạnh như dao găm của chàng. Cho đến khi nàng tuyệt vọ...