Phiên ngoại 2 ( Lâm Trác Mộc - Trung)

24.9K 767 3
                                    

Đời người vốn dĩ rất ngắn ngủi. Để có thể sống theo ý mình, tự do tự tại, vốn đã rất khó khăn.

Sinh ra trong hoàng thất, lại là con trưởng, thừa kế vương vị sau này, cho nên với ta, tự do tự tại, vốn không phải thứ ta nắm lấy.

Vườn uyển của ta, quanh năm kì dị đều nở hoa. Xuân đi đông tới, hoa đều không tàn.

Ta từng hỏi phụ hoàng, hoa vì sao không héo úa?

Phụ hoàng tay cầm văn kiện, đầu cũng không ngẩng lên nhìn, chỉ ôn tồn bảo rằng.

"Hoa trong vườn uyển vốn dĩ không thể héo tàn."

Ta tự hỏi, thắc mắc rồi tìm tòi.

Cho đến khi phá bỏ nguyên tắc, lén lút sờ lên một đóa hoa đào nhỏ.

Ta liền giác ngộ.

Hoa, quả nhiên không thể héo tàn.

Bởi, hoa này vốn làm từ vải.

Cho nên vạn loài hoa, ta đều biết. Nhưng chân chính nhìn thấy ngửi thấy, ta chưa một lần cảm nhận.

Bởi họ sợ có kẻ gian, dùng hoa để lấy mạng ta.

Cho tới một ngày, thái tử phi bất đắc dĩ mà có của ta ôm tới một chậu cây nhỏ. Nàng váy hồng lay động, như cánh bướm nhỏ yêu kiều, ôm cây chạy tới.

Hương hoa nhàn nhạt truyền vào, ngộp khắp căn phòng.

Ta bỡ ngỡ, lần đầu nghe tới hương hoa, lại nhìn nàng dung nhan xinh đẹp, rực sáng như ánh nắng vui vẻ nhìn ta.

Ta đã ngỡ rằng, lúc đó người ta nhìn thấy phải chăng là tiên nhân?

"Tướng công, thiếp nghe nói chàng thích hoa đào, liền cho chàng chậu đào này."

Nụ cười như nắng, rực rỡ xinh đẹp như thế, làm tâm ta rung động cũng khiến ta cảm thấy đáng hận.

Hận bản thân vốn không nên nảy sinh tình cảm với nàng.

Ta phất tay áo, đuổi nàng ra ngoài. Đem chậu đào giao luôn cho nha hoàn.

Mặc dù không còn hoa đào, không còn nàng, nhưng mùi hương vẫn kì dị lưu luyến khắp nơi.

"Điện hạ."

Ta từ trong hồi ức tỉnh lại, nhìn giấy trắng nhuốm bẩn mực đen, hóa ra ta lại thất thần lâu như vậy.

Thầm thở dài một tiếng, liếc nhìn công công bên cạnh, ta khẽ hỏi.

"Có chuyện gì?"

"Điện hạ, Hạ tiểu thư đang chờ ở bên ngoài."

Ta khẽ nhíu mi, nghĩ từ lúc tuyên bố không họa chân dung tới nay, ta liền né tránh nàng ta. Nay người diện kiến tới cửa, nghĩ tới thân phận cùng lời hứa, ta có chút sầu não, ngả người về sau ghế, ban lệnh cho nàng ta vào.

Hạ Ngân một thân váy lam quen thuộc, yểu điệu chạy ngồi vào lòng ta.

Một tiếng Trác Mộc của nàng khiến ngực ta như bị đá đè xuống.

Ta nhìn nàng, khẽ ôn nhuận hỏi.

"Tới đây có chuyện gì sao?"

"Chàng mấy ngày nay vì sao không đến tìm thiếp?"

[Cổ Đại, Ngược Tâm, Đã Hoàn] TÁT NHĨNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ