" Nha đầu nhớ kĩ Tát phủ mặc dù được hoàng triều ưu ái nhưng tộc chúng ta vẫn nợ ân tình của Cao Lỗ. Con hiểu chứ?"
"Ân, cháu gái hiểu."
"Ngoan, bây giờ theo nương con đi chơi đi."
"Ông nội, người muốn ngủ sao?"
"Ừ, ông nội mệt, ngủ một giấc. Tát Nhĩ ngoan, bồi nương đi dạo đi."
" Quận chúa quận chúa!"
Ta từ trong hồi ức mơ màng tỉnh lại, ta nghiêng đầu nhìn Phúc tử bên cạnh hai mắt mở to nhìn ta. Ta chống cằm, nhếch cao lông mày, ý vị đợi hắn nói.
Phúc tử vẻ mặt nghiêm trang, có chút ý vị hỏi ta.
" Quận chúa, ngài muốn coi gương đồng chứ?"
Gương đồng?
Ta cần gương đồng để làm gì?
Đến khi cảm giác trên đầu nặng đi, trước mặt ta rũ xuống dải hàng châu ngọc trắng tinh, tròn tròn óng ánh, mỗi chuỗi chín viên. Ta nhìn tay áo đỏ rực thêu cánh phượng.
Lúc này ta mới nhận ra, hôm nay là ngày hỉ của ta.
Ngày hôm nay, ta chính thức lên kiệu hoa, một thân Hồ phục đỏ rực, gả tới Hồ quốc xa xôi.
Ta buông tầm mắt, nói với Phúc tử.
"Không cần."
Bên tai ta vang vang âm thanh pháo nổ, tiếng người huyên náo, tiếng con nít trêu cười, cảm xúc quen thuộc như đê triều ập tới. Ta ngẩng đầu, ánh mắt mông lung nhìn thẳng.
Trong trí nhớ của ta, đằng đó sẽ tồn tại một bóng hình đồ hỉ đỏ rực, mờ mờ ảo ảo như tiên nhân, đứng thẳng như tùng, khí phách đợi ta.
Tâm ta nảy lên một cái.
Chỗ đó, nay đã không còn ai.
Tâm, tựa như bị khoét một mảng lớn, trống rỗng vô cùng.
Ta buông đôi mi run rẩy, nắm tay siết chặt.
Phúc tử ở bên cạnh ta thì thầm bảo ta nên đi ra.
Ta nhìn hắn, tâm trở nên bình tĩnh như thường, ta dựa vào đôi tay nhỏ của hắn, từng bước uyển chuyển bước đi.
Xuyên qua chuỗi ngọc trắng, ta nhìn thấy mẫu thân dung nhan như sen, đau lòng đẫm lệ đứng một bên vò khăn tay.
Ta biết, nàng hiện tại chính là cực kì thương tâm.
Nàng từng bảo ta là bảo bối tâm can của nàng, mà bảo bối tâm can rời đi tới một nơi xa như vậy, nhất định là đau lòng vô cùng.
Quả nhiên mẫu thân ta vẫn là người phụ nữ ương ngạnh bình thường ta biết, ta nhìn nàng hoa hoa lệ lệ bất chấp lễ nghi, ôm chầm lấy ta, khóc rống lên.
Bộ dạng này nào xứng với thân phận Cáo phụ nhân của nàng a?
Ta dở khóc dở cười nhìn mẫu thân nay thấp hơn ta một cái đầu, nghe nàng đau đáu khóc đến thảm thiết, còn liên tục vỗ lưng ta, mắng ta bất hiếu, bất hiếu muốn bỏ nàng đi tới chốn xa xôi Hồ quốc.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Cổ Đại, Ngược Tâm, Đã Hoàn] TÁT NHĨ
Historical Fiction■ Tác giả: Mễ Bối. ■ Thể loại: cổ đại, ngược tâm. ■ Tình trạng: Hoàn ■ Văn: nhẹ nhàng, cảm xúc. ● Kể về một nữ tử ngu ngốc, cười vì tình sầu vì tình khóc vì tình. Đổi lại, nàng chỉ được ánh nhìn lạnh như dao găm của chàng. Cho đến khi nàng tuyệt vọ...