Khi ta lần nữa tỉnh dậy, nhìn bên ngoài mặt trời đã lên cao. Ta chống thân người tuy mệt mỏi, nhưng phát hiện đầu không còn đau nữa liền có chút hân hoan.
Ta đứng dậy, bước ra bên ngoài, dự định sẽ rửa mặt thật tốt sau đó kiếm gì bỏ bụng.
Mở cửa, ta có chút đình trệ ngây người nhìn quản gia đứng chờ bên ngoài. Ta hấng hấng giọng, ôn nhuận hỏi.
"Quản gia kiếm bổn cung có chuyện gì?"
Chỉ thấy lão hành lễ gặp ta cũng không làm, chỉ hơi cúi đầu, đem theo sự khó chịu mà mở miệng.
"Thái tử phi, bên cung thái hậu có bảo người qua thăm ngài."
Ta nhìn cái trán lấm tấm mồ hôi của quản gia, lại nhìn trời oi bức đến như thế này, lão khó chịu cũng không trách, ta phất tay bảo lão kêu người tới đây, bản cung tự nhiên lười biếng, không muốn đi xa.
Nhìn lão đi nhanh khỏi Tây uyển, ta liền xoay người đi rửa mặt, sau đó ngồi yên chờ nha đầu kia chạy tới.
Đợi được một chum trà, liền thấy từ bên ngoài chạy vào thân ảnh nha đầu thân cận bên người thái hậu đương triều, nàng thấy ta, sau đó vẻ mặt nhăn như mướp, mắt ửng hồng chạy ù tới ôm lấy ta.
Khóc lóc thảm thiết.
"Tiểu thư ô ô sao ngài lại thành ra như thế này?! Mới nửa năm mà ngài gầy như que củi, Thái hậu mà thấy, nhất định đau lòng! Ô ô!"
Ta nhéo nhéo thịt bên eo, cảm thấy dở khóc dở cười, có chút hờn dỗi đẩy đẩy cái trán của nàng, nghiêm khắc nói.
"Nói lung tung, ta đây ăn no ngủ kĩ, làm sao lại gầy guộc như ngươi nói?"
Sau đó nàng nhìn ta với ánh mắt tiếc hận không thể rèn sắt của nàng.
Ta mặc kệ nàng, sờ sờ mái tóc đen bóng của nàng, ôn nhuận hỏi.
"Thái hậu kêu ngươi tới đây làm gì?"
Nha đầu tức giận quẹt hết nước mắt nước mũi lên người ta, ta méo miệng, cảm thấy bất lực trước sự gan dạ của nha đầu này.
Nha hoàn thời nay cũng dám đi trét nước mũi lên áo Thái tử phi.
"Thái hậu bảo sắp tới là sinh thần của bệ hạ, bảo ta tới báo cho tiểu thư, ý mời tiểu thư cùng cô gia đi dự yến tiệc."
Ta gật gù, sau đó nhẩm nhẩm đếm đếm, khẽ nói.
"Còn mười ngày, đủ để bản cung chuẩn bị quà."
"Tiểu thư, ngài nói gì vậy? Là chín ngày chín ngày!"
Ta nhìn nha đầu trước mắt nhăn mũi kêu lên, có chút ngây ngốc suy nghĩ, ta khẽ hỏi nàng, hôm nay là ngày mấy.
Nhìn miệng nàng chóp chép nói, ta ngây ngốc.
Hóa ra không phải do ta đếm sai, mà là ta đã ngủ tận một ngày.
Không nghĩ bản thân lại buông thả mà ngủ hết một ngày.
Tướng công biết, hội trách ta không đủ nữ tắc.
Vừa nghĩ tới chàng, thái dương liền có chút đau.
Ta thấy không vui, liền phất tay hạ lệnh đuổi khách. Nhìn nàng ta ai oán bậm miệng rời đi, ta liền vui vẻ sảng khoái.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Cổ Đại, Ngược Tâm, Đã Hoàn] TÁT NHĨ
Historical Fiction■ Tác giả: Mễ Bối. ■ Thể loại: cổ đại, ngược tâm. ■ Tình trạng: Hoàn ■ Văn: nhẹ nhàng, cảm xúc. ● Kể về một nữ tử ngu ngốc, cười vì tình sầu vì tình khóc vì tình. Đổi lại, nàng chỉ được ánh nhìn lạnh như dao găm của chàng. Cho đến khi nàng tuyệt vọ...