Rầm...
Chiếc xích đu rơi xuống kèm theo một tiếng rầm đinh tai nhức óc. Trịnh Hoa hoảng sợ ôm lấy đầu, cả người đều ngã xuống đất, nhưng cô chẳng cảm thấy đau đớn gì cả.
Lúc cô khôi phục lại tinh thần, cảm giác trên người mình có vật gì đó nặng nặng, mềm mềm. Cô dần dần mở mắt ra, phát hiện trên người mình là một thân thể to lớn, vạm vỡ. Trịnh Hoa nhìn kỹ một chút, cô không dám tin vào mắt mình, là Minh Tuấn- sao anh ta lại ở đây.
Trịnh Hoa lồm cồm bò dậy, MInh Tuấn cũng dần cử động nhẹ. Cảm thấy chân mình đau nhức không ngừng, anh vô thức nhíu mày, nhưng vẫn không quên Trịnh Hoa:
_ Tiểu Di, em không sao chứ?
Trịnh Hoa chỉnh lại tóc tai một chút, lắc đầu:
_Tôi không sao... không sao...
Minh Tuấn thấy rõ trong mắt cô vẫn còn sự hoảng sợ, liền xoa xoa đầu cô trấn an.
Trịnh Hoa phát hiện một mảnh của xích đu rơi trúng chân Minh Tuấn, hoảng hốt kêu lên:
_ Minh Tuấn, chân của anh bị thương rồi.
Minh Tuấn lúc này mới để ý tới chân của mình, thấy một mảng lớn máu đang chảy ra, anh chỉ hơi cau mày một chút như vết thương của anh chẳng có gì đáng ngại. Anh vẫn tiếp tục xoa đầu Trịnh Hoa:
_ Chỉ là vết thương nhỏ, không sao đâu, đừng lo!
Hai chữ đừng lo của anh thật nhẹ nhàng biết mấy, nhưng máu chảy nhiều thế kia, không có chuyện gì mới lạ.
Đúng lúc này, Lý Khang và nhân viên cứu hộ chạy tới, nhìn thấy Minh Tuấn đang ôm Trịnh Hoa, Lý Khang hơi khựng lại một chút rồi cũng nhanh chóng chạy đến chỗ họ. Anh cảm giác mình không thoải mái khi nhìn thấy cảnh này.
Minh Tuấn được nhân viên cứu hộ đưa đi, nhanh chóng lên xe cấp cứu. Trịnh Hoa và Lý Khang cũng theo sau.
Khi Minh Tuấn được chuyển vào phòng cấp cứu, Trịnh Hoa kiệt sức ngồi phệt xuống hàng ghế chờ. Đầu óc cô trống rỗng, hầu như chả suy nghĩ được gì.
Lý Khang rời khỏi đó một hồi, lúc quay lại thì túi lớn túi nhỏ trong tay. Trịnh Hoa cũng không để ý mấy đến sự xuất hiện của anh, đến khi anh vén váy của cô lên, ra sức bóp vào chân cô, cô cảm thấy đau kêu lên:
_ Á...
Lý Khang nhìn cô thở dài:
_Không sao đâu, lát là hết thôi, để anh bóp dầu nóng cho em.
Mặc dù Lý Khang làm rất tỉ mỉ, nhưng Trịnh Hoa vẫn cảm thấy đau mà kêu lên
_ Em thật là, từ độ cao đó mà nhảy xuống, cũng thật là liều mạng. Em chỉ bị trật khớp quả thật là kỳ tích.
Trịnh Hoa cũng chẳng để tâm mấy đến vết thương của mình, lúc này cô chỉ lo cho Minh Tuấn đang nằm ở trong kia.
Lý Khang nhìn Trịnh Hoa đang dõi theo về phía cửa phòng cấp cứu, anh mím nhẹ môi rồi đưa cho cô mấy cái túi anh xách về.
_ Em thay quần áo đi, mặc bộ đồ này đi lại không tiện. Trong túi còn có hamberger và cà phê. Chắc hôm nay em phải ở lại bệnh viện cả đêm rồi. Ăn đi cho có sức.
Trịnh Hoa cầm lấy cái túi, cảm ơn Lý Khang rồi đi về hướng toilet. Cô đi cũng không mấy thuận tiện nên Lý Khang phải dìu cô một đoạn.
Một lúc sau, Minh Tuấn từ phòng cấp cứu đi ra. Trịnh Hoa theo anh về phòng hồi sức. Anh đã tỉnh, nét mặt hơi xám nhưng vẫn tinh anh như hàng ngày.
Lý Khang chỉ đưa cô đến cửa rồi đi về, Trịnh Hoa ngồi bên cạnh Minh Tuấn, nước mắt không ngừng rơi:
_ Sao anh lại làm vậy, lần nào cũng là anh cứu tôi.
Minh Tuấn lần đầu tiên thấy cô khóc, cũng lúng túng không biết làm gì, chỉ biết nhẹ nhàng xoa đầu cô:
_ Đồ ngốc, tôi không muốn bảo bối của tôi bị thương.
Trịnh Hoa nghe vậy hất tay anh ra, chu môi lên:
_ Ai là bảo bối của anh chứ? Không phải anh rất ghét tôi sao?
Minh Tuấn bật cười, dịu dàng nói:
_ Nhưng hình như anh đã yêu em mất rồi.
Trịnh Hoa ngẩn người, lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt này của anh. Dịu dàng, ôn nhu, tràn đầy yêu thương. Đây thật sự là Minh tổng lãnh khốc của Minh thị, là Minh Tuấn thích trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi. Hình như không phải, anh ta bây giờ chỉ là một người đàn ông hết sức cưng chiều bạn gái.
Trịnh Hoa cảm thấy khá bối rối. Cô quay người đứng dậy
_ Có lẽ anh đói rồi, tôi đi mua ít đồ ăn cho anh.
Cô chưa kịp bước đi thì Minh Tuấn đã dùng sức kéo cô lại, Trịnh Hoa đứng không vững bất ngờ rời vào lòng anh. Minh Tuấn lại thừa thắng xông lên, hung hăng chiếm giữ lấy môi cô, dịu dàng quấn lấy.
Trịnh Hoa không biết sức lực của mình đi đâu hết mà lại không có bất kì sự phản kháng nào. Ngược lại, cô còn vòng tay ra ôm lấy cổ anh, hôn đáp trả.
Nụ hôn nồng nàn say sưa của hai người day dưa không dứt, đây là lần đầu tiên họ thể hiện tình cảm của mình với đối phương. Trong mắt họ chỉ còn lại sự chân thành và nồng nhiệt. Không còn một chút oán hận hay vướng bận nào.