Những ngày tiếp theo, Trịnh Hoa vẫn đi làm, cô cố gắng ít tiếp xúc với Lý Khang ít nhất có thể nhưng thái độ mọi người dành cho cô vẫn không khá hơn tí nào.
Trong công ty không ai thèm nói chuyện với cô, ai gặp cô một thì né tránh hai thì nhiệt tình quá mình làm cô cảm thấy vô cùng khổ sở. Võ Băng thì khỏi nói, mấy ngày nay cô ta không thèm nhìn mặt cô,mọi chuyện đều viết giấy để sẵn trên bàn cho cô tự làm. Trịnh Hoa thở dài thườn thượt, không biết nên làm gì để mọi người có thiện cảm với mình hơn trong khi Lý Khang cứ tìm cách để gặp mặt cô. Chẳng lẽ cô đi nói với anh ta cô không phải là Hàn Băng Di thật, mong anh ta tha cho cô. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có cách nào ổn thỏa.
Trịnh Hoa nhàm chán đánh văn bản trên bàn, trong đầu không cách nào tập trung được. Võ Băng ngồi đối diện không ngừng liếc xéo cô.
_ Hắt xì.. hắt xì..
Trịnh Hoa liếc nhìn qua, Võ Băng có vẻ bị cảm, sắc mặt cô ta nhìn không tốt cho lắm. Cô định qua đó hỏi thăm nhưng nghĩ Võ Băng không thích mình nên đành thôi. Trịnh Hoa tiếp tục làm việc.
_ Hắt xì.. hắt xì... hắt xì...
Có vẻ như Võ Băng cảm càng ngày càng nặng, mặt cô ta đỏ bừng, mắt cũng sụp xuống. Trịnh Hoa thấy không ổn liền tới chỗ của Võ Băng.
_ Võ Băng, cô cảm rồi, tôi đưa cô xuống phòng y tế.
Võ Băng nghe vậy trừng mắt nhìn Hàn Băng Di, khinh khỉnh nhìn cô:
_ Hàn Băng Di, cô tốt nhất đi làm việc của mình đi. Tôi không muốn bị tổng giám đốc mắng là ức hiếp nhân viên đưa tôi xuống phòng y tế.
Nói rồi cô ta cầm xấp tài liệu đi vào phòng của Lý Khang.
Trịnh Hoa nghe vậy đành thở dài, đi xuống phòng y tế. Xui rủi thế nào cô y tế hôm nay lại nghỉ. Trịnh Hoa nhớ không lầm nhà thuốc cũng khá gần đây, chỉ mất 10 phút đi bộ. Cô liền xin phép một tí rồi chạy ra ngoài.
Võ Băng trở lại bàn làm việc, cô thấy đầu mình choáng váng, lại liên tục hắt xì khiến cô vô cùng mệt mỏi. Nhìn sang thấy Hàn Băng Di đi đâu mất, Võ Băng đoán chắc cô ta lười biếng đi trốn việc. Những người ỷ vào quan hệ, tiền tệ để vào công ty làm việc như cô ta, Võ Băng cô gặp nhiều rồi, chỉ là lũ ăn bám, còn bao nhiêu công việc đều dồn hết cho người khác. Những người dựa vào đồng lương để sống như Võ Băng cực kì khinh bỉ những con người ấy.
Một lát sau, Hàn Băng Di quay lại, Võ Băng cũng không định liếc nhìn cô ta, chỉ để ý đến chiếc máy tính trước mặt. Chợt trước mặt cô là một hộp thuốc cảm. Võ Băng ngạc nhiên nhìn lên.
Hàn Băng Di một thân người ướt sũng đưa cho cô hộp thuốc. Chẳng lẽ cô ta điên tới mức chạy ra ngoài mưa mua thuốc chứ, không phải trong công ty có phòng y tế sao.
_ Võ Băng, tôi thấy cô có vẻ mệt lắm rồi. Hôm nay cô ý tế nghỉ rồi, cô uống thuốc rồi ngồi nghỉ đi, công việc của cô để tôi làm thay cho.
_ Tôi...- Võ Băng nhất thời á khẩu, không biết nói gì. Nhìn một thân ướt như chuột lột của Hàn Băng Di, cô chỉ muốn mắng cô ta là đồ ngu ngốc thôi. Nhưng cô bây giờ sức đứng dậy cũng không còn sức đâu mà mắng người.
Võ Băng cầm lấy hộp thuốc, Trịnh Hoa đưa cho cô cốc nước rồi đỡ cô ta đến ghế sofa trong phòng làm việc nằm.
Cũng may là hôm trước đi làm có mang theo bộ quần áo để trong tủ. Trịnh Hoa lấy khăn lau lau tóc rồi thay ra bộ quần áo mới.
Nhìn đống tài liệu chất như núi trên bàn Võ Băng, xem ra hôm nay phải tăng ca rồi.
Võ Băng ngủ li bì một mạch đến trời tối, khi cô tỉnh dậy thấy mình nằm trên ghế sofa của phòng làm việc, còn Trịnh Hoa thì vẫn đang lụi hụi làm việc. Xem ra việc Trịnh Hoa dầm mưa đi mua thuốc cho cô là sự thật.
_ Cô vẫn còn làm việc à?- Võ Băng hỏi
Trịnh Hoa thấy Võ Băng tỉnh dậy, cũng mỉm cười trả lời:
_ Phải, công việc nhiều quá, tôi cũng mới vô nên làm hơi chậm.
Võ Băng lại gần chỗ Trịnh Hoa, nhìn vào máy tính của cô, trầm ngâm nói:
_ Chỗ này cô làm thiếu rồi, văn bản này là hợp đồng với đối tác nước ngoài nên cần phải cẩn thận hơn.
Trịnh Hoa trố mắt ra nhìn Võ Băng, Võ Băng thì chăm chú chỉnh sửa lại cho cô nên không để ý.
_ Cô vừa mới giúp tôi?
Võ Băng nghe vậy, tay chỉ hơi khựng lại một tí nhưng cũng không để tâm lắm.
_ Cám ơn hộp thuốc của cô. Nhưng lần sau cô không cần phải dầm mưa để đi mua thuốc đâu.
Trịnh Hoa nghe vậy thì miệng cười vui sướng:
_Vậy là cô không ghét tôi nữa à?
Võ Băng chỉnh lại phần cuối văn bản, sau đó đứng thẳng dậy nhìn Trịnh Hoa nói:
_ Trước đây tôi cứ nghĩ cô dựa vào quan hệ để vào đây gây phiền phức cho chúng tôi. Nhìn vào cách tổng giám đốc đối xử với cô ai cũng sẽ đoán như tôi thôi. Nhưng cả tuần nay cô làm việc chăm chỉ, phần cô làm mặc dù còn sai những cũng không tệ. Nên tôi cũng không còn ghét cô nữa rồi.
_ Cảm ơn cô.
_ Cô điên quá, cảm ơn gì chứ. Dù sao chúng ta cũng cùng một công ty, lại chung một công việc, ganh ghét nhau cũng không tốt. Từ nay có chuyện gì không biết cứ hỏi tôi nhé. Bữa nào rảnh tôi mời cô đi ăn cơm.
_ Cảm ơn cô.
Hai người phụ nữ nói chuyện vui vẻ với nhau. Lý Khang đứng ở ngoài phòng làm việc cũng cảm thấy mừng cho Trịnh Hoa. Cuối cúng cô cũng có thể hòa nhập với công ty rồi. Anh cứ lo cô sẽ vì chuyện này mà nghỉ việc. Võ Băng tuy bề ngoài lạnh lùng, nhưng cô ấy lại rất quan tâm mọi người. Trong công ty ai hiểu được võ băng thì thích cô vô cùng.