Chương 2

160 17 0
                                    

Buổi sáng sớm, nhiệt độ vẫn còn hạ thấp, không khí lạnh lẽo bao trùm khắp căn phòng bệnh. Matsui Jurina vùi mặt vào trong lớp chăn gối dày không muốn thức dậy, cũng chẳng muốn biết bây giờ là mấy giờ. Cô chìm đắm trong giấc ngủ. Một tiếng động vang lên như cố gắng đánh thức cô dậy. Tiếng gõ cốc cốc bên ngoài cửa vang lên liên hồi. Cô khẽ chau mày khó chịu khi kẻ nào đó cố tình phá tan giấc mộng đẹp của cô. Cô nhướn người ra khỏi chăn, nhìn về phía cánh cửa, đã không còn gõ nữa, lại vùi đầu vào chăn tiếp tục ngủ.


Cái chăn dày bị bung ra khá mạnh theo quán tính vô tình mà rơi xuống đất. Matsui Jurina mang vẻ mặt khó chịu hầm hầm bước ra cửa. Tiếng cốc cốc ấy vẫn không chịu dừng. Cô xoay nắm cửa, cánh cửa vừa mở ra đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia có chút không hài lòng. Watanabe Mayu nhìn cô, khó chịu lên tiếng


"Chị làm gì bây giờ mới mở cửa?"


"Tại sao nhóc lại ở đây?" – Cô mệt mỏi hỏi lại


"Chẳng phải tối qua chị rủ tôi sang chơi. Sáng nay vốn dĩ muốn đi dạo khuôn viên cơ mà nơi ấy lại chẳng có gì chơi, đành sang chơi với kẻ thất tình ngu ngu ngốc ngốc vậy" – Watanabe Mayu vẻ mặt kênh kiệu nhếch môi cười


"Nhóc nói gì chứ?"


"Không định mời vào sao?"


Jurina khẽ lắc đầu chịu thua nhích người một chút đủ cho Mayu đẩy chiếc xe lăn của mình vào. Cô vào bên trong tròn mắt nhìn xung quanh không khỏi ngạc nhiên mà thốt lên


"Phòng chị rộng thật đấy!"


"Bình thường thôi, phòng nhóc không thế sao?" – Jurina cầm lấy ly nhỏ trên bàn rót nước đưa cho Mayu


"Không. Tôi không đủ tiền để trả cho một căn phòng thế này. Tôi chắc rằng sau khi xuất viện sẽ phải điên cuồng làm việc để kiếm lại tiền sau khi tiêu hết vào cái chân đáng ghét này" – Mayu có chút cáu kỉnh nói, mắt liếc nhìn cái chân của mình có chút không ưa


"Nhóc bị tai nạn?" – Jurina ngồi lên giường mình, lặp lại câu hỏi ấy lần hai hy vọng cô nhóc đừng lái qua chuyện khác.


"Là thế nào nhỉ? Tôi chẳng rõ, chỉ là tình cờ đi làm về, tôi bị thứ gì đó đè trúng. Khi tôi tỉnh dậy đã ở trong bệnh viện rồi. Họ nói chân tôi bị gãy còn những bộ phận khác thì không quá nguy hiểm. Tôi ở trong này, xem như số tiền tôi dành dụm được bao nhiêu lâu đều không còn."


"Nhóc không nói với bố mẹ?"


"Bố mẹ sao? Tôi bỏ nhà ra đi đã hơn 2 năm, bây giờ còn không biết bọn họ có nhớ về tôi hay không" – Mayu mỉm cười, cảm thấy trong lòng có chút đau nhưng rồi lại nhanh chóng mặc kệ nó, trưng ra vẻ mặt bình thường

[JURIMAYU] TÌNH NÀY, DÀNH HẾT CHO EMWhere stories live. Discover now