Chương 54

1.1K 25 4
                                    

Trịnh Hoa bị anh ta bóp cổ không thở được, trước mặt tối sầm, đầu óc trống rỗng. Lúc này trong lòng cô không hề sợ hãi, cô còn cầu mong cho hắn bóp chết cô đi, để cho thể xác này được trả về cho Hàn Băng Di. 

Ý thức của cô ngày càng mơ hồ, đến lúc cô tưởng như sắp ngất đi thì Minh Tuấn đột nhiên buông tay.

Cổ họng Trịnh Hoa được nới lỏng, lập tức ho sặc sụa. Cô ho đến không thở được, cả người cuộn tròn lại.

Minh Tuấn đứng thẳng dậy, bắt đầu cởi quần áo, động tác vô cùng thô bạo, đến chỗ nút khó cởi thì kéo thẳng, nhất thời nút áo văng tung tóe.

Ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm, trong mắt có sự điên cuồng, có lửa giận như muốn thiêu đốt mọi thứ.

Trịnh Hoa thấy vậy vội vàng lùi lại về phía sau, đến mép trong của giường, không còn đường để lùi nữa:

_ Minh Tuấn , chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, chính anh lúc đầu đã nói như vậy, anh không được làm trái với lời của mình đã nói.

Minh Tuấn nhanh chóng cởi sạch áo, lộ ra cơ bắp săn chắc, dưới ánh đèn, làn da nâu sáng bóng đầy gợi cảm

Minh Tuấn cúi người, hai tay chống hai bên quanh cô, nhốt cô vào giữa, anh cúi đầu anh mắt âm u:

_ Vợ chồng trên danh nghĩa? Vậy bây giờ chúng ta là vợ chồng thật sự có được không?

Anh dùng hết sức kéo lễ phục của cô. Xoạc một tiếng bộ ngực của cô nhanh chóng hiện ra trước mặt anh. Hai điểm hồng trước ngực nổi bật trên làn da trắng như tuyết tựa như hai đóa hoa hồng mảnh mai.

Hơi thở của Minh Tuấn lập tức trở nên dồn dập, yết hầu anh nuốt mạnh, dưới bụng như có lửa đốt. Anh cúi đầu ngậm lấy một đóa hồng, bàn tay không ngừng vuốt ve thân thể cô.

Minh Tuấn cảm thấy trong lòng như có lửa cháy bừng bừng, chỉ muốn phát tiết.

Nụ hôn của anh rơi nhanh, vừa hôn vừa cắn, không chút nể tình, da dẻ trắng nõn đã để lại vết hồng ái muội.

Nhất thời, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của Minh Tuấn.

Sau tiếng xoạc, Trịnh Hoa không tự chủ được mà run người. Nhưng cô nhanh chóng tỉnh táo lại:

_ Minh Tuấn buông tôi ra! Buông tôi ra anh không thể đối xử với tôi như vậy! Tôi không phải vợ anh! Minh Tuấn...

Trịnh Hoa la hết đến khàn tiếng, tay chân không ngừng giãy dụa nhưng vẫn không thoát khỏi sự kìm kẹp của Minh Tuấn. Hai chân anh ta kẹp chặt lấy cô, một tay giữ lấy hai tay cô, tay còn lại không ngừng di chuyển lên xuống.

_ Đừng giãy nữa, dù gì đêm nay em cũng không thoát được tôi. Ngoan nào...

_ Anh buông ra, buông ra...

Trịnh Hoa giãy càng lúc càng mạnh, Minh Tuấn biết thế này khó mà làm việc được. Anh buông cô ra, đi về phía tủ lấy hai cái cà vạt, cột hai tay vào thành giường. Trịnh Hoa bị trói thì sức lực ngày càng yếu, càng không thể chống cự.

_ Minh Tuấn, tôi xin anh, anh mau thả tôi đi...- Trịnh Hoa khóc nấc lên, xuống giọng năn nỉ

Minh Tuấn hiếm khi thấy cô xuống giọng cầu xin, vốn dĩ trong lòng anh cũng có chút thương xót, nhưng nhớ lại cảnh cô cùng Lý Khang thân mật, anh không chịu được.

_ Ngoan nào, hãy để tôi yêu em...

Nói rồi, anh đi vào khu rừng âm u bí ẩn của cô không chút phân vân.

Đêm đó, xuân sắc nồng nàn cả căn phòng. Cả tiếng thở dốc của người con trai cũng như tiếng rên rỉ kiều mị của người con gái...

XUYÊN KHÔNG TÌM ĐƯỢC TÌNH YÊUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ