- Các em, tuần sau chúng ta sẽ có một bài kiểm tra. Nội dung là từ bài 1 đến bài 5, ôn tập cho thật tốt đấy.
Cô giáo sau khi thông báo tin sét đánh thì bỏ ra ngoài với vẻ mặt hài lòng và thanh thản, để lại đám học sinh đang gào thét trong tuyệt vọng. Bạch Hiền cũng đang rất lo lắng, cậu mới chuyển đến đây, chưa học được gì nhiều đã phải làm bài kiểm tra. Lộc Hàm tâm trạng cũng không tốt hơn bao nhiêu, cậu dốt tiếng anh như vậy rồi sao đọc đề làm bài đây a.
Diệc Phàm nhìn qua Lộc Hàm, thấy cậu bỗng dưng nằm dài ra bàn, quay qua quay lại không yên, mặt mũi thì nhăn nhó tỏ vẻ ủy khuất lật lật sách trông rất buồn cười. Hắn vô thức đưa tay lên chạm vào tóc cậu , cảm thấy được sự trơn bóng mềm mại tiếp xúc vào da thật sự rất thích, vì vậy hắn liền dùng lực xoa mạnh lên tóc cậu mấy cái.
- A a a, đồ khùng chơi trò thiểu năng gì vậy a.
Lộc Hàm đang đau khổ với chuyện kia thì tự dưng bị ai đó xoa đầu một cách rất bạo lực. Quay qua thì thấy tên khùng kia đang nhe răng, à không, là nhe lợi ra nhìn mình cười ngu.
- Sao đau khổ vậy?
- Sao không đau khổ được cơ chứ, tôi ngu tiếng anh như vậy thì làm sao làm bài a.
- Sao không làm được, cậu giỏi môn Văn lắm mà.
- Nhưng này là đề bằng tiếng anh nha, dài vậy đọc sao hiểu.
- À.
À à cái beep, không giúp được hỏi làm gì rồi à à. Lộc Hàm sau khi chửi mắng ' thầm ' Diệc Phàm một cách thậm tệ thì ngủ mất tiêu.
Gìơ này là gìơ cơm trưa, vì vậy học sinh đều xuống canteen ăn cơm nên phòng học chỉ còn lại bốn người. Lộc Hàm đang ngủ, Diệc Phàm nhìn Lộc Hàm, Bạch Hiền đang chép bài và Xán Liệt thì nhìn Bạch Hiền. Không khí phải nói là vô cùng ám muội. Diệc Phàm thừa cơ hội ngàn năm có một này len lén nhích lại gần cậu hôn lên mặt cậu một cái, sau đó thỏa mãn quay về chỗ cũ ngủ giống Lộc Hàm.
Nhưng mà tội lỗi cái là mấy hành động vừa rồi đều vô tình lọt vào mắt một người, Bạch Hiền. Bạch Hiền quay xuống tính rủ Lộc Hàm đi ăn cơm thì nhìn thấy hết một màn vừa rồi. Cậu vội vàng quay lên rồi úp mặt vào hai cánh tay của mình, Xán Liệt chỉ nhìn thấy hai cái tai nhỏ của cậu đỏ ửng lên như trái cà chua . Không phải chứ, nhìn thấy người ta hôn nhau mà lại thẹn thùng như vậy sao. Tai đã đỏ như vậy thì không biết mặt đỏ tới mức nào nữa.
- Này, cậu bệnh sao Bạch Hiền, tai đỏ lên hết rồi.
Lộc Hàm bị cảm giác nhột nhạt chọc cho tinh ngủ, sau đó cảm thấy đói bụng nên đi tìm Bạch Hiền cùng ăn cơm trưa.
- Hả, không có...không có gì đâu.
Bạch Hiền mặt mũi còn hơi ửng đỏ bị Lộc Hàm lôi lôi kéo kéo đi ăn. Diệc Phàm và Xán Liệt bị bỏ rơi riết nên quen, chai lì ngồi lại trên lớp...ngủ.
Điện thoại Diệc Phàm reo lên, hắn lười biếng cầm điện thoại lên, giọng lè nhè.
- Alô, có chuyện gì sao?
......Diệc Phàm mệt mỏi quăng sách vở vào balo rồi đá tên trư kia dậy.
- Dậy đi, trở về bang.
Xán Liệt mơ hồ bị lôi đi.
----------------------------
- Ơ, hai người đó đâu rồi.
Lộc Hàm với Bạch Hiền khi trở lại lớp đã không thấy hai người kia đâu rồi. Lộc Hàm trở về chỗ ngồi thì thấy trên bàn có một tờ giấy " Tôi đi có việc, cậu cứ nói với giáo viên là tôi cúp, không cần nói đỡ cho tôi " Tôi đây cũng không có ý bao che cho cậu a.
Giáo viên vô lớp, tiết này là tiết chủ nhiệm, Diệc Phàm ngươi số thật là khổ. Kệ đi, hắn không có liên quan tới mình...nhưng mà... lần trước hắn nghỉ không phép rồi, lần này còn bỏ học nữa...
- Ngô Diệc Phàm và Phác Xán Liệt đâu rồi, sáng nay còn điểm danh đủ mà. Lộc Hàm, Bạch Hiền, hai em có biết họ đi đâu không?
- Dạ... dạ, hai bạn ấy đi vào phòng y tế rồi ạ.
Lộc Hàm ngươi thật ngu ngốc, vì cái gì lại đi nói cho tên khùng đó chứ.
- Vậy sao, hai em ấy bị gì mà phải vào phòng y tế?
- Em cũng không biết nữa, hình như bọn họ chơi bóng bị thương...
- Cô ơi, lúc nãy em thấy hai người họ ở trên lớp mà.
Một học sinh nữ lên tiếng, miệng thì nhai miếng kẹo cao su, chân gác lên bàn liếc nhìn Lộc Hàm.
- Vậy là sao, Lộc Hàm?
- Cái đó...em...
- Lộc Hàm, cuối gìơ ở lại gặp cô.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Longfic - KRISHAN ] Có một tên khùng luôn quấy nhiễu cuộc sống của tôi !!!
FanfictionTên bạn khó ưa mới