Ngoại truyện - Chương 103: Trình Cảnh x Đồ Tú Tú

Bắt đầu từ đầu
                                    

Hơi nóng từ trà phả qua mặt, làn khói mỏng nhẹ vương lên đôi mắt phượng.

Cô nhìn thẳng lên sân khấu, rồi hạ mắt, nhấp một ngụm hồng trà.

"Tần Lâu", là vở diễn thành danh của Đồ Tú Tú.

Giọng hát mang nỗi niềm đau xót, bi thương tột độ, được thể hiện trọn vẹn và sâu sắc.

Một điệu hát miền Giang Nam, khi thì nồng nàn duyên dáng, khi lại nhẹ nhàng thủ thỉ, cuốn hút đến mê hoặc lòng người.

Một khúc kết thúc.

Người phục vụ tiến tới rót thêm trà cho Trình Cảnh.

Trình Cảnh thu ánh mắt từ sân khấu về, nhàn nhạt hỏi: "Ở đây chỉ có hồng trà thôi sao?"

Người phục vụ trả lời: "Phụ thuộc vào yêu cầu của khách."

Trình Cảnh không hỏi thêm.

Bên cạnh bỗng vang lên tiếng bàn tán không lớn không nhỏ:

"Hôm nay thật may mắn, không ngờ lại có Tần Lâu."

"Nghe nói là do có nhân vật lớn yêu cầu, nhưng không thấy người đâu."

"Là người bao trọn rạp lần trước sao?"

"Đúng vậy, là người phụ nữ Ý đó. Ngay cả ông chủ cũng không dám đắc tội, huống chi là một diễn viên?"

Trình Cảnh đặt chén trà xuống, chân dài vắt lên đầu gối, tỏ vẻ như không nghe thấy gì.

***

Trong nhà hát, giữa hai màn diễn có khoảng cách mười phút.

Đồ Tú Tú ngồi trong hậu trường, nhìn vào gương trang điểm tinh xảo, thất thần.

Cô không nghĩ rằng hôm nay lại gặp Trình Cảnh — lần cuối cùng là bao lâu trước rồi nhỉ?

"Tú Tú."

Tiếng gọi của ông chủ kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Đồ Tú Tú nhìn qua gương.

Ông chủ là một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi, đeo kính gọng vàng, mang quốc tịch Mỹ. Vì bà nội ông rất yêu thích nghệ thuật sân khấu, từ nhỏ ông đã thấm nhuần tình yêu ấy và lớn lên bắt đầu đầu tư vào nhà hát.

Ông chủ có chút khó xử: "E rằng cô phải diễn thêm một màn nữa."

Đồ Tú Tú không hiểu: "Tại sao?"

"Người đó đến rồi."

"Nhưng tôi đã hát xong rồi."

Hôm nay vốn dĩ vì người phụ nữ Ý kia mà ông chủ mới mời cô đến, thời gian đã được sắp xếp từ trước. Khách không đúng hẹn thì không phải lỗi của cô.

Làm gì có lý nào phải hát thêm một lần nữa.

Nơi này không có quy định như vậy.

Ông chủ nói: "Cô xem có thể nể mặt tôi, diễn thêm một màn nữa không? Người đó là một con nhà giàu có tiếng ở địa phương. Nhà hát của chúng ta cũng cần phải giữ thể diện đôi chút."

Ông cố gắng thuyết phục.

Đồ Tú Tú lắc đầu: "Có lẽ ông nên để vị khách đó hiểu một điều, tôi không phải người hát rong."

(BHTT - EDIT HOÀN) Xuyên Thành Tra A Đánh Dấu Chị Đại Tuy Đẹp Mà ĐiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ