Mưa quá lớn, Trình Quý Thanh có chút chật vật lao vào trong xe.
Mang theo hơi ẩm bên ngoài, cô mạnh tay đóng cửa xe lại, ngăn cách với hương bách hợp mê hoặc và nồng nàn.
Tóc Bạch Tân ướt đẫm, mái tóc dài màu đen rối bời, dính trên má. Lại gần hơn, Trình Quý Thanh nhận ra trên mặt chị không phải nước mưa, mà là mồ hôi. Toàn thân đang run rẩy.
Không phải chỉ đơn thuần là lạnh, mà giống như vừa trải qua một nỗi kinh hoàng nào đó.
Cô cúi người xuống, một đầu gối quỳ trên ghế, ánh mắt lướt từ khuôn mặt Bạch Tân xuống chiếc áo trắng bên trong bị rách toạc nơi phần xương quai xanh, rõ ràng là bị người khác xé rách.
Đồng tử Trình Quý Thanh co rụt lại, cô khẽ gọi: "Bạch Tân..."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, khóe mắt Bạch Tân lập tức ửng đỏ. Cô không động đậy, chỉ nhìn chăm chú vào Trình Quý Thanh.
Sự sắc bén và u tối trong đôi mắt đào hoa dần dịu lại sau vài giây Trình Quý Thanh đến gần.
Ngón tay siết chặt cây trâm bạc của Bạch Tân từ từ buông lỏng, cây trâm rơi xuống đất, cô lao tới ôm chặt lấy Trình Quý Thanh.
Trình Quý Thanh suýt không giữ được thăng bằng, cơ thể ngả về sau, một tay chống xuống sàn xe, tay còn lại giữ chặt lấy lưng Bạch Tân.
Trên mái xe vang lên tiếng mưa lộp độp, hỗn loạn, ồn ào.
"Em đến rồi."
Trình Quý Thanh như đứng trên vách núi cheo leo, hơi thở không ổn định.
Cô vuốt nhẹ lưng Bạch Tân, từng cái, từng cái, dịu dàng như sợ người trong lòng vỡ tan.
Cổ cô truyền đến cảm giác nóng rát, tuyến thể hơi đau, bởi một hàm răng đang cắn chặt vào đó.
Cô nghe thấy Bạch Tân run rẩy nói: "Chị biết... em sẽ đến."
Tin tức tố trên người Bạch Tân đang tràn ra, kéo theo sự tỉnh táo của Trình Quý Thanh.
Cô muốn giữ người trong lòng lại, nhưng sự run rẩy trong vòng tay khiến cô không nỡ.
Mềm lòng chính là khởi đầu của sự thất thủ tan tác.
"Trình Quý Thanh."
Trọng lượng cơ thể của Bạch Tân gần như đè hoàn toàn lên người Trình Quý Thanh. Cô buông tuyến thể mà mình vừa cắn mút, cổ áo khoác bị kéo xuống, cô hôn lên cổ Trình Quý Thanh, hôn lên nốt ruồi nhỏ nơi làn da mịn màng.
"Bọn họ cướp điện thoại, cướp tiền, họ muốn làm nhục chị..." Bạch Tân càng cắn mạnh hơn, ngón tay dường như muốn xuyên qua lớp chắn mà chạm vào bên trong, cô khao khát cảm nhận sự hiện diện của Trình Quý Thanh.
Cảm giác hiện diện mà cô đã lâu không có.
Giọng cô khàn khàn nói: "Nhưng chị đã giành lại cây trâm, chị đã liều mạng để giữ nó. Đó là quà em tặng chị, chị không thể để mất nó... Trình Quý Thanh, chị không thể để mất em thêm lần nào nữa..."
Da Trình Quý Thanh bị cắn đau, tuyến thể đau nhói, trái tim cô cũng đau.
"Có bị thương ở đâu không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
(BHTT - EDIT HOÀN) Xuyên Thành Tra A Đánh Dấu Chị Đại Tuy Đẹp Mà Điên
General FictionTác giả: Phúc Tạp Phúc Phúc Editor&Beta: Faye