Trình Quý Thanh kéo người trong lòng ra, cúi xuống nhìn.
Gương mặt láng mịn của Bạch Tân ửng hồng ở hai bên má, đôi môi mang sắc hồng khô của hoa hồng cổ điển, đầy đặn với một chút viền môi nhẹ, hơi hé mở.
Mùi rượu lan tràn, nhưng ánh mắt lại tỉnh táo.
Không say, nhưng đã uống khá nhiều.
"Uống bao nhiêu rồi?" Trình Quý Thanh một tay đỡ lấy lưng cô.
"Nhiều lắm."
"Gặp bạn vui chứ?"
Sau khi trò chuyện với Trình Cảnh, tao ngộ và nỗi lòng của nguyên chủ như bị trộn lẫn bởi nhiều tầng cảm giác. Cô cảm thấy nặng nề trong lòng, giọng nói thiếu đi sự sinh động thường ngày, nhưng khi đối mặt với Bạch Tân, cô vẫn dịu dàng.
Bạch Tân đáp: "Không vui, em mãi không trả lời chị."
Trình Quý Thanh khựng lại một chút: "Lúc nãy em đang nói chuyện, không có để ý."
"Vậy là trong suốt một tiếng đó, em không nhớ chị à?"
Uống rượu vào càng thêm táo bạo ngang ngược vô lý một ít, nhưng lại pha lẫn sự dễ thương đáng yêu lạ kỳ.
Dạo gần đây, Bạch Tân rất hay hỏi những câu như vậy.
Trình Quý Thanh cười, nói: "Trong lòng em vẫn nghĩ đến chị."
Cô không ngại phiền, mỗi lần đều trả lời hết sức kiên nhẫn.
Lòng bàn tay cô áp lên lớp áo len mỏng màu trắng sữa của Bạch Tân. Cổ áo chữ V lộ ra xương quai xanh, bên dưới không thể thấy gì, nhưng vì khoảng cách gần, cảm giác chạm vào khiến người ta kinh ngạc. Dưới lớp áo là chân váy da, bên trong là tất màu da.
Bạch Tân rất hiếm khi mặc tất, chỉ mới thấy một hai lần. Trời thế này không thích hợp, nhưng lúc ra ngoài, Bạch Tân khoác chiếc áo phao dài đến mắt cá chân, nên cô cũng không nói gì nhiều.
Bạch Tân không tiếp tục bám lấy câu hỏi kia nữa. Cô cũng không nói rằng trong suốt một tiếng đó, nỗi lòng cô luôn hướng về Trình Quý Thanh. Khoảng thời gian không trả lời tin nhắn càng lâu, sự bất an của cô càng lớn.
Không chỉ vì có Trình Cảnh ở đó.
Cô vẫn muốn nhận được một phản hồi nào đó.
Khẩn thiết đến mức không thể chờ đợi dù chỉ một giây.
Như thể đang cố gắng chứng minh rằng, tình cảm của Trình Quý Thanh dành cho cô vẫn như cũ, ngày qua ngày không thay đổi.
Khi uống rượu vào, những suy nghĩ đó như keo dính, bám riết không rời.
Ý nghĩ tệ hại nào cũng nảy ra tới.
Cô cầm lấy tay của Trình Quý Thanh, kéo vạt áo của mình lên và trực tiếp đặt tay cô vào bên trong.
Không thể nắm chặt, nên Bạch Tân đặt tay mình chồng lên tay cô. Cảm giác ấm áp đến kinh ngạc từ lớp mềm mại len lỏi qua từng kẽ ngón tay.
Cảm giác ấm áp ấy khiến Trình Quý Thanh không nỡ rút tay ra: "Đường Giai đang tổ chức sinh nhật ở phòng bên cạnh."
"Ừm."
BẠN ĐANG ĐỌC
(BHTT - EDIT HOÀN) Xuyên Thành Tra A Đánh Dấu Chị Đại Tuy Đẹp Mà Điên
General FictionTác giả: Phúc Tạp Phúc Phúc Editor&Beta: Faye