Chương 12

52 4 0
                                    

Đới Thi Uyển trở về biệt thự, trong lòng như cũ lo sợ bất an. 

Nàng hiện tại thực lo lắng nữ chủ sẽ biết nàng chỗ ở, đây chính là bí mật của nàng, tuyệt đối không thể bị nữ chủ phát hiện. 

Đới Thi Uyển khẩn trương đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ một hồi mới cảm thấy không yên tâm, liền gọi quản gia. 

"Có ai khác biết về căn hộ này không?" Đới Thi Uyển đứng hỏi, trong mắt mang theo vài phần lo lắng. 

Quản gia có chút nghi hoặc, nhưng vẫn làm hết phận sự mà trả lời, "Chuyện này là tôi tự mình làm, trừ lão gia và tiểu thư ra, không ai khác biết." 

"Ngươi thật sự không nói với ai khác? Bao gồm cả tẩu tử của ta?." Đới Thi Uyển nhìn quản gia với vẻ nghi ngờ. 

"Thiếu phu nhân không biết chuyện này." Quản gia khẳng định trả lời. 

"Vậy là tốt rồi." Đới Thi Uyển thoáng yên tâm. 

Quản gia nói, nàng vẫn tin. 

Nàng không nghi ngờ gì về sự trung thành của quản gia, trong câu chuyện gốc, quản gia luôn trung thành với gia đình. 

Thậm chí đã trở thành lão luyện và vô tình. 

Đới Thi Uyển ngồi trước bàn, liếc nhìn tờ thông báo trúng tuyển, trong lòng không khỏi nảy lên một nỗi phiền muộn. 

Nàng nhớ rằng vào thời điểm này trong cốt truyện, nữ chủ và mẹ của nàng hẳn là đang ở nông thôn, làm sao lại đột ngột xuất hiện trong thành phố, lại còn ở trường nữ chủ gần đó. 

Đới Thi Uyển nghĩ mãi không ra, nàng quyết định chờ nữ chủ trở về sẽ hỏi thử một chút. 

Khi đến giờ cơm chiều, nữ chủ mới trở về, thần sắc có chút mệt mỏi. 

Đới Thi Uyển nhìn thấy bóng dáng nữ chủ từ cửa sổ, lập tức lên tiếng hỏi, "Tẩu tử, Tiểu Tình có khỏe không?" 

Đan Á Hân nghe thấy giọng nói, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo. 

Rõ ràng ngày thường đều tránh né cô, hiện tại lại đối xử với nàng như người nhà. 

Xem ra nàng cô em chồng có mục đích không tốt, cô cũng sẽ không để đối phương làm hại người thân của mình. 

"Tiểu Uyển, cảm ơn em, tiểu tình đã tỉnh lại, lần này ít nhiều là nhờ em." Đan Á Hân ôn nhu cười, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ấm áp. 

Đới Thi Uyển trong lòng có chút sốt ruột, không muốn nói quá nhiều lời khách sáo với nữ chủ, nhạt nhẽo nói, "Tẩu tử, ta nghe nói Tiểu Tình bị bệnh tim. Như vậy mà ở nông thôn sẽ tốt hơn, vì trong thành phố quá ồn ào lại nguy hiểm." 

Đan Á Hân nghe vậy, rũ mắt, nhíu mày, nhanh chóng tự hỏi rồi nói, "Họ vẫn luôn ở nông thôn, chỉ trong hai ngày này nghĩ đến thăm chị, nên vào thành phố. Chờ Tiểu Tình khỏi bệnh, chị sẽ đưa họ trở về." 

Nói xong, Đan Á Hân ngẩng đầu, ánh mắt thẳng nhìn Đới Thi Uyển. 

Đôi mắt ấy sạch sẽ và ôn hòa, nhưng Đới Thi Uyển vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. 

[BHTT-EDIT] Bạn gái bệnh kiềuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ