Cầm lấy ống thuốc ức chế, cô đi vào phòng tắm, mở nắp kim tiêm. Chiếc kim sắc bén ánh lên tia sáng lạnh lẽo, trông đầy uy lực, khiến hơi thở cô trở nên gấp gáp.
Đứng trước gương, cô vén tóc lên khỏi cổ, mái tóc vừa mới trong chốc lát đã bị thấm ướt mồ hôi.
Làn da trắng nõn nơi cổ lộ ra, cô có thể nhìn thấy mạch máu đang đập.
Hưng phấn, kích thích, căng thẳng.
Cô chạm vào tuyến thể vốn luôn phẳng lì, lúc này lại nổi lên một mô nhỏ. Chỉ khẽ chạm vào đã cảm thấy tê dại ngứa ngáy, khiến tim đập nhanh hơn. Như thể vừa chạm vào một thứ cấm kỵ.
Hiệu quả của thuốc ức chế cần khoảng 15-20 phút để phát huy, trong khoảng thời gian này, sẽ rất khó chịu.
Nhiệt độ cơ thể dần dâng lên, Trình Quý Thanh nhìn vào gương, khuôn mặt đỏ bừng, không hiểu sao lại hiện lên hình ảnh của Bạch Tân cúi người trước gương, cổ áo trễ xuống... Trình Quý Thanh nuốt khan một cái.
Cô bực bội vứt kim tiêm vừa sử dụng xong vào thùng rác, cố nén cảm xúc rồi bước ra ngoài.
Cô hơi hé áo tắm, để gió mát có thể len lỏi vào.
Vừa đến phòng khách, chuông cửa đột ngột vang lên....
Lúc này mà có ai đến cũng thật không hay, mồ hôi trên trán và cổ vừa được lau khô lại tuôn ra. Cô cố gắng trấn tĩnh, đi đến cửa và bật chuông cửa màn hình.
Rồi sau đó, đối diện với khuôn mặt đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ những ngày qua.
Nhưng, khác với trong mơ chính là, khuôn mặt đó giờ đây phủ đầy u ám và lạnh lẽo, dường như còn mang chút... tủi thân. Ngoài ra, đôi má vốn tái nhợt giờ đây lại ửng hồng.
Ngay tiếp theo, Trình Quý Thanh nhận ra hơi thở của Bạch Tân còn gấp gáp hơn cả cô.
"Trình Quý Thanh..." Giọng Bạch Tân khàn khàn, "Mở cửa đi."
Gần như nghiến răng nghiến lợi.
Trình Quý Thanh: "....."
Đột nhiên cô có cảm giác như mình sắp bị người ta ám sát.
"Bây giờ, em không tiện." Trình Quý Thanh nói, đang trong kỳ xao động mà để người vào, lỡ xảy ra chuyện gì... chẳng khác nào cảm giác chột dạ lúc đi ăn ké.
Lời vừa dứt, ánh mắt của Bạch Tân chợt nhìn vào ống kính, đôi mắt xinh đẹp với đuôi mắt hơi đỏ, dù đang giận dỗi nhưng lại khiến người ta cảm thấy yếu đuối đáng thương.
"Trong phòng em có người?" Bạch Tân hỏi từng chữ một.
"... Chị không đọc tin em gửi sao?" Không tiện nghĩa là có người sao?!
Trình Quý Thanh buột miệng thốt ra, vừa nói xong lại cảm thấy việc đối thoại qua chuông cửa như thế này, cộng với việc mình vô thức muốn giải thích, thật là nực cười.
Rõ ràng cách một cánh cửa, nhưng vừa thấy Bạch Tân xuất hiện, tuyến thể của cô như tìm thấy nguồn nước, không ngừng tràn ra.
Trình Quý Thanh nói: "Chị về trước đi, mai rồi nói tiếp."
Lời vừa dứt.
Ánh mắt của Bạch Tân chợt cụp xuống, khuôn mặt hơi áp sát ống kính, Trình Quý Thanh cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt đỏ ửng kia không bình thường chút nào. Đôi môi của Bạch Tân hơi hé ra, hơi thở có phần gấp gáp.
BẠN ĐANG ĐỌC
(BHTT - EDIT HOÀN) Xuyên Thành Tra A Đánh Dấu Chị Đại Tuy Đẹp Mà Điên
General FictionTác giả: Phúc Tạp Phúc Phúc Editor&Beta: Faye
Chương 67: Phòng ngừa rủi ro
Bắt đầu từ đầu