Theo lời rủ rê của đám bạn loi choi boy phố suốt ngày ăn chơi (cụ thể là Lee Seokmin), Lee-nhát gan-Jihoon ấy vậy mà cũng có ngày cả gan dám bước vào động ăn chơi của các thanh niên quậy phá. Suốt quảng đường em chỉ dám đi kè kè phía sau Seokmin vì anh bảo ở phải đi theo anh thì mới không bị người lạ bắt đi rồi phiền hà bố mẹ, vì em nghĩ chuyện đáng sợ nhất trên đời là bị bố mẹ mắng nhiết và không nấu món em thích cho em.
Phải nói đến Jihoon được xem như một em bé ngoan khi là con trai út trong gia đình họ Lee, bố cảnh sát và mẹ bác sĩ. Cộng thêm người anh trai chững chạc chưa vợ chưa con thì em chắc hẵn là bé ngoan nhất nhà. Jihoon luôn được ba mẹ cưng chiều từ nhỏ, không phải động vào bất cứ việc gì từ nhỏ đến lớn trừ việc học. Bố Lee Kwanghoon luôn dạy em rằng không được để bất cứ việc gì làm ảnh hưởng đến học tập đơn giản vì tri thức chính là thế mạnh của em. Nhưng họ cũng không nằm mơ mà ngờ rằng hôm nay út cưng nhà họ dám cố ý quên đi lời dạy mà bước vào chốn ăn chơi.
Đến được phía bàn đã đặt sẵn của bạn thân, em phải trố mắt kinh ngạc khi toàn những thứ tưởng chừng như trong phim ngắn em hay xem, nào là thuốc lá nào là bóng cười, và không ngờ bên cạnh cái bàn đầy rẫy rượu bia ấy lại là hàng ghế tầm vài ba cô gái độ chừng 20. Người thì hở lưng người thì hở ngực đang đưa đẩy ôm lấy hai bên cánh tay em. Mồ hôi Jihoon chảy ròng ròng khi lần đầu phải đối mặt với những thứ kinh khủng này, đưa mắt nhìn sang Seokmin thì anh cũng đang một tay ôm eo một tay cầm rượu với vài ba cô gái khác.
" Lee Jihoon sao lại cứng đờ người như thế ? "
Seokmin chú ý em nãy giờ mới nhận ra điểm khác thường, gương mặt đáng yêu vốn hằng ngày trắng trẻo nay lại trắng bệt, nhìn rất lâu mới nhận ra rằng em sợ hai cô gái bên cạnh. Anh phì cười với cái bộ dạng một hai đòi đi bar để chứng tỏ bản lĩnh các thứ giờ lại thất thần khi người ta vừa đụng vào mình." Ầy không sao, người ta đó giờ luôn như vậy mà ? "
Em cười khẩy một cái vờ như mình ổn rồi uống hết lon này đến lon khác bia hạng nặng, ở nhà bố Lee không bao giờ cho em uống rượu bia vì em chưa đủ tuổi nên hôm nay phải uống cho thiệt là đã miệng mới thôi.
Đến lúc bản thân còn không nhìn thấy được trời trăn mây đất gì cũng là 1,2 tiếng sau đó. Jihoon cứ liên tục uống như thế đến khi say ngất đi, Seokmin thì cũng chẳng tốt hơn là mấy, nằm dài trên băng ghế sofa. Nhạc xập xình làm đầu não em nhức hết cả lên, bỗng dưng muốn được về nhà ngay lập tức.
"Ai lại để trẻ vị thành niên vào đây thế ?"
Giọng nói trầm đặc của ai đó vang lên, đúng lúc Kwon Soonyoung hôm nay rảnh rỗi ghé vào thăm ngôi nhà thứ hai của mình thì bắt gặp cảnh tượng một nhóc con trẻ măng nằm dài trên ghế, mặt đỏ ửng cả lên vì say, miệng lèm bèm nhảm nhí rằng bố mẹ sẽ mắng khi biết em dám uống bia, tay cứ gãi gãi miệng trông điệu bộ ngốc nghếch kinh hồn.
Một trong những quy định nghiêm ngặt nhất của Kwon Soonyoung khi ở đây là tuyệt đối không để trẻ vị thành niên bước vào quán, ấy vậy mà hôm nay đám nhân viên ấy lớ ngớ thế nào mà còn để cậu ấy vào. Mặt mày non choẹt nhìn chẳng có chút chửng chặc nào đang lí nhí mấy thứ ngôn ngữ chắc chỉ có người ngoài hành tinh hiểu được. Soonyoung lại gần em hơn, một tay áp lên eo mà kéo em rồi xoa xoa lưng như thể đang gọi em dậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
soonhoon ⟆ Đồng âm
Romanceviết về chuyện tình gà bông của ông chú 30 (-1) và em bé 17 tuổi rưỡi