Đêm trung thu, mọi người tâm sự rôm rả đến lúc cơm tối.
Tô Từ và Nhan Sơ hẹn hò, cả hai đã đặt vé xem phim suất chiếu tám giờ nên 7 giờ 30 đã tạm biệt. Nhan Vị muốn ở bên Giang Ấu Di, cô đứng ở cạnh cửa, vẫy tay chào hai người, cười bảo: "Trung thu vui vẻ!"
Bệnh viện chỉ cho một người gác đêm, Nhan Vị và Tiết Ngọc thay nhau ở lại. Tối nay đến lượt Nhan Vị, Tiết Ngọc lấy đồ, thay Giang Ấu Di lau người. Sau khi dặn dò Nhan Vị có gì gọi mình, bà vội vã rời đi trước khi cổng bệnh viện đóng lại.
Tô Từ tìm cho bà chỗ trọ gần bệnh viện, đã đặt cọc nửa tháng. Bà ở tạm đây không về nhà, phần vì trốn Giang Khang Quốc, phần vì tiện chăm sóc Giang Ấu Di.
Vừa qua 9 giờ, Giang Ấu Di đã mệt mỏi. Ngày thường nàng hay thức khuya nhưng bây giờ, nàng mệt nên cần nghỉ ngơi nhiều. Hôm nay, nàng cố gắng tỉnh táo để xum vầy với mọi người.
Nhan Vị đưa Tiết Ngọc đi, thấy Giang Ấu Di đang ngáp. Mắt nàng ngập nước, mơ màng như sắp ngủ.
"Hôm nay cậu vất vả quá!" Nhan Vị cười nói: "Chị mình là vậy đó. Gặp người lạ là chị ấy lạnh lùng, chứ thân rồi mới thấy, vừa thích nói nhảm vừa hay làm nũng. Mình thấy chỉ có mỗi chị Tô chịu được chị hai."
Giang Ấu Di mỉm cười, không đáp.
Nhan Vị thay nàng chỉnh gối, chỉnh chăn. Cô xoa đầu nàng, bảo: "Được rồi, cậu nghỉ sớm đi."
Cô cũng đi rửa mặt, dạo này cô rất mệt. Hôm qua Giang Ấu Di tỉnh nhưng tối cô không ở bên nên cô cứ lo lắng đến mất ngủ. Cộng thêm, sáng sớm cô đã vội vã chạy đến bệnh viện, hai mắt cô bây giờ đang nhíu vào nhau.
Cô vừa xoay người, tà áo đã bị nắm lấy, ngăn cô rời đi.
Cô thấy Giang Ấu Di nằm trong chăn, đôi mắt to tròn nhìn cô. Nàng buông tay, nhích người, chừa một khoảng trống lớn trên giường.
Nhan Vị đập loạn trước lời mời của nàng nhưng cô nghe lý trí: "Mình nằm sẽ ép cậu."
Trong phòng còn có giường cho người nhà.
Giang Ấu Di im lặng, đôi mắt ướt đẫm như chó con nhìn cô.
Nhan Vị lúng túng, cô tự hỏi hai người có đủ nằm giường 1m2, cô cũng nghĩ xem Giang Ấu Di chỉ bị thương ở tay, những chỗ khác bình thường. Suy ra, cô có thể ngủ cùng.
Cô bỏ qua sự ngại ngùng, tự nhủ mình đã nghe lý trí nhưng Giang Ấu Di lại muốn mình phải chọn con tim.
Trước kia các cô cũng từng nằm chung giường, chỉ là giường này hơi nhỏ.
"Vậy mình đi rửa mặt." Cô bình tĩnh đáp nhưng trong lòng vui sướng.
Giang Ấu Di mỉm cười, gật đầu.
Nhan Vị cảm thấy tim mình đập mạnh hơn.
Bạn tiểu Giang, xin cậu đừng quyến rũ mình!
Cô vội vã vệ sinh cá nhân, sau đó tắt đèn phòng, chui vào chăn của bạn tiểu Giang. Động tác vô cùng nhanh nhẹn như đã thực hiện rất nhiều lần đồng thời cũng không cho bản thân cơ hội do dự.
Dù sao giường nhỏ nếu đắp hai chăn thì khó ngủ lắm.
Trong đêm khuya thanh vắng, mành cửa không che được ánh đèn hành lang chiếu lên khăn trải giường trắng.
Nhan Vị nhìn không rõ mặt Giang Ấu Di, cả gương mặt nàng chìm vào bóng tối. Cô chỉ có thể thấy được đôi mắt của Giang Ấu Di.
Trong bóng tối, hai người im lặng không nói. Bầu không khí làm người ta thoải mái như thể chỉ cần lên tiếng sẽ phá vỡ nó.
Lúc lâu sau, khi các nàng cho rằng đối phương đã ngủ, Nhan Vị chợt nhỏ tiếng gọi: "Ấu Di."
Mí mắt người đối diện run rẩy, nàng không mở mắt, không đáp.
Nhan Vị hít mũi, tiếp tục: "Mình nhớ cậu lắm."
Cô đã giấu lời này rất lâu, ngay khoảnh khắc Giang Ấu Di tỉnh, cô đã muốn nói nhưng khi đó nhiều việc nên đã bỏ lỡ cơ hội.
Nói xong, Nhan Vị thỏa mãn nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Lúc này, một bàn tay nắm lấy ngón tay cô, mười ngón tay đan nhau.
"Mình cũng nhớ cậu."
Người vốn đang say giấc, chợt đáp lời.
Hai phút sau, nàng bổ sung: "Nhớ lắm, nhớ lắm."
Nhớ đến mức... mình không thể sống thiếu cậu.
-------------------------------------------------------------
Ban đêm, Nhan Vị nghe thấy tiếng động lạ. Ban đầu, cô không chú ý, vì cơ thể mệt mỏi nên cô không tỉnh lại.
Sau đó cô lại nghe thấy, cô nghe như có ai đó đang thút thít bên tai mình. Cô mơ màng tỉnh giấc, vừa mở mắt, tiếng nức nở càng rõ thêm.
Cô gái nằm cạnh đang rấm rức khóc, bả vai run rẩy theo tiếng khóc của nàng.
Nhan Vị ngẩn người, thầm thấy không ổn.
Giang Ấu Di đang khóc.
Cô vội nghiêng người đến gần Giang Ấu Di. Cô vỗ vai nàng, gọi: "Ấu Di."
Giang Ấu Di thấy cô tỉnh, bả vai run hơn, nàng bất giác lui về sau.
Sau lưng nàng là mép gường, Nhan Vị hoảng sợ, ôm chặt nàng hỏi: "Cậu sao vậy? Có phải mình đụng phải vết thương của cậu không?"
Giang Ấu Di lắc đầu, không đáp.
Hai bàn tay của các nàng đã buông tay từ lúc nào. Giang Ấu Di cắn ngón tay, cố gắng ngừng khóc nhưng vẫn đánh thức Nhan VỊ.
Nhan Vị sợ hãi, cô không biết làm sao, chợt nhớ đến phải ấn chuông gọi.
Giang Ấu Di nắm chặt tay cô, chủ động chui vào lòng Nhan Vị, mặt vùi vào hõm vai cô.
Nhan Vị ôm chặt Giang Ấu Di, xoa nhẹ lưng nàng.
Bóng đêm vẫn yên lặng như trước, Giang Ấu Di chỉ im lặng khóc.
Nhan Vị mím môi. Cô không dám hỏi, chỉ có thể dùng sức ôm chặt nàng.
Cuối cùng, Giang Ấu Di không nói cho cô vì sao mình khóc. Đợi khi Nhan Vị phát hiện người mình ôm đã ngừng run rẩy, cô bèn gọi, lại nhận ra Giang Ấu Di đã ngủ mất.
Nhan Vị lấy điện thoại, mở màn hình.
Dựa vào ánh sáng điện thoại, cô thấy gương mặt mệt mỏi của Giang Ấu Di, khóe mắt cùng vệt nước chưa khô, lông mi vẫn đang ướt, gối đầu cũng nàng cũng ướt đẫm.
Nàng mím môi, hơi thở nhẹ như bọt biển dễ dàng tan biến.
Nhan Vị lặng lẽ nhìn nàng đến khi màn hình tắt, tâm trạng cô rơi vào hoảng loạn.
Cô có dự cảm không tốt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT-EDIT] [Hoàn] Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em - Mộc Phong Khinh Niên
General FictionTác phẩm: Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Cậu Tác giả: Mộc Phong Khinh Niên Số chương: 122 Chương + 9PN Thể loại: Trọng sinh, Vườn trường, Hiện đại, 1x1, HE Nhân vật chính: Nhan Vị x Giang Ấu Di