Chương 42: Hay thử xem

Bắt đầu từ đầu
                                    

Cô quay sang cô bé đang ngất lịm bên cạnh, nói lớn: "Đừng ngủ, nếu ngủ sẽ không thể ra ngoài được đâu!"

Cô bé mở mắt, run rẩy đáp lại trong tiếng khóc nức nở: "Em còn chưa thi đại học, còn chưa đậu vào trường nào, mẹ ơi huhuhu..."

Nghe những lời ấy, vài người xung quanh cũng bắt đầu khóc thút thít, vài người khác đã gọi điện thoại để báo vị trí.

Cổ họng Trình Quý Thanh khô khốc, tiếng nói đã khàn đi vì khói, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn. Cô cố giữ giọng trấn an: "Đừng nói nhiều, để dành sức mới có thể đi ra ngoài. Em sẽ đậu đại học, nhất định sẽ vượt qua."

"Huhuhu chị ơi, liệu chúng ta có chết ở đây không?"

"Không đâu," Trình Quý Thanh nhìn qua khung cửa sổ nhỏ, nghe thấy tiếng còi xe cứu hỏa vọng lại, khẳng định: "Nhất định không."

...

Cô kiên nhẫn chờ đợi, ngọn lửa đã lan rộng, ánh sáng từ đám cháy hắt lên khắp nhà vệ sinh qua cánh cửa, tạo ra bầu không khí ngột ngạt và nguy hiểm.

Ngồi bệt xuống nền nhà, cô nghe tiếng ồn ào của vụ cháy mà không cảm thấy xa lạ. Ánh lửa phản chiếu lên cửa nhà vệ sinh, khiến Trình Quý Thanh cảm thấy khó thở. Cô cúi đầu, không dám thở sâu, cố kìm nén nỗi sợ hãi mơ hồ đang bám rễ trong cơ thể, đây là nỗi sợ hãi thuộc về nguyên chủ.

"Chị ơi, chị không sao chứ?" Giọng nói bên cạnh vang lên, nhưng Trình Quý Thanh không nghe rõ. Đầu cô ong ong như có thứ gì đó sắp trào dâng từ sâu thẳm ký ức.

Người bên cạnh chỉ nhìn thấy cô đang cúi đầu, hô hấp trầm trọng, giống như đang rơi vào ác mộng.

Trong khoảnh khắc đó, Trình Quý Thanh thấy mình trở lại là đứa trẻ mười tuổi...

Lần này cô thấy rõ khung cảnh xung quanh.

Đó là một căn phòng nhỏ, ngọn lửa bao trùm như những con quỷ đỏ rực, khói đen tràn vào phổi, khiến cô không thể nhịn được mà ho. Nằm trên nền nhà, cô hoảng loạn và bất lực.

Mắt cô cay xè vì khói, giọng đã khàn đặc sau những tiếng gào thét, giờ không thể thốt ra âm thanh nào.

Nhiệt độ xung quanh thiêu đốt, cơ thể dần mất nước.

Trong phút giây sinh tử, cô nghe thấy ai đó gọi "Cam Cam" - cô nghĩ đó là hy vọng sống, là chị cô, là người chị vẫn luôn yêu thương cô nhất.

Cô muốn nói: "Em ở đây."

Tuy cô không thốt ra nổi, nhưng chị cô vẫn tìm được cô.. Cô rõ ràng tận mắt nhìn thấy chị mình đã tìm được đến cửa, đứng ngay bên ngoài, có lẽ sắp đến cứu cô.

Nhưng ngay giây sau đó, có ai đó kéo chị rời đi.

Cô lần nữa rơi vào tuyệt vọng, thậm chí tuyệt vọng sâu sắc hơn cả lần đầu.

Chỉ là khi cô sắp mất ý thức ngất đi, có ai đó đã kéo cô dậy, ôm vào lòng và đưa cho cô một mảnh vải che miệng: "Che kín miệng lại, thở nhẹ thôi."

Đó là đôi tay rất mềm mại và ấm áp.

Cô thấy một chiếc vòng tay ngọc trên cổ tay, với một vết nứt nhẹ.

(BHTT - EDIT HOÀN) Xuyên Thành Tra A Đánh Dấu Chị Đại Tuy Đẹp Mà ĐiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ