Chương 102: Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp đi (14)

Bắt đầu từ đầu
                                    

Trình Diệp thở dài một hơi, cầm khăn mặt đưa cho Lôi Tu: "Là Bạch thiếu, em và Tống Nham đi tầng hầm đây, hai người nói chuyện đi."

Lôi Tu híp mắt, một mặt không kiên nhẫn nói: "Tại sao lại là cậu ta, không gặp!"

Tống Nham trừng mắt nhìn, tiểu cô nương mừng rỡ nói: "Vâng vâng vâng, tôi hiện tại lập tức mời Bạch thiếu đi!"

Lôi Tu nhìn khóe miệng Trình Diệp nhếch lên, cũng có chút buồn cười, xoa xoa tay: "Buổi chiều muốn ăn cái gì, nói với nhà bếp sớm một chút, Tống tiên sinh đúng không, đừng khách khí, cần gì cứ việc nói, chỗ tiểu Diệp không có liền đi tìm quản gia hỏi."

Tống Nham nháy mắt một cái, vì Lôi Tu có thể nhớ kỹ tên của mình mà cảm thấy cao hứng.

Kỳ thực cũng gián tiếp nói rõ Lôi thiếu thật lòng yêu Trình Diệp, trăm công nghìn việc, trong đầu đều là quốc gia đại sự, dĩ nhiên còn nhớ tên bạn của Trình Diệp, thật tốt.

Trình Diệp ngượng ngùng cười cười: "Em đều có đủ, không cần mua gì cả."

Tống Nham lườm một cái, có hơi hâm mộ nói: "Cậu như này thật sự không phải đang khoe khoang?"

Trình Diệp tức giận nguýt cậu ta một cái: "Chớ có nói hươu nói vượn!"

Tống Nham nhún nhún vai, cảm giác mình đã sắp miễn dịch, khóe miệng đều có thể cong tới mang tai: "Được rồi được rồi, nhanh đi học tập đi, đợi chút nữa thì tôi sẽ ăn cơm chó đến no mất, buổi trưa còn ăn cái gì nữa?"

Lôi Tu cười ha ha, đang chuẩn bị nói muốn đi tắm, kết quả lại nhìn thấy tiểu cô nương một mặt bị làm khó dễ đi tới, chậm rãi nheo mắt lại: "Sao vậy?"

Tiểu cô nương hít sâu một hơi, bất an nói: "Lôi thiếu, Bạch thiếu nói cậu ấy không thấy được ngài sẽ không đi."

Mặt Lôi Tu tối sầm lại: "Vậy cứ để cho cậu ta đứng đó đi, mệt mỏi thì tự về." Hắn còn không hiểu đại gia công tử kia sao, ăn không được nửa điểm khổ.

Nhưng tiểu cô nương càng nhăn mặt: "Cậu ấy nói có chuyện quan trọng muốn nói với ngài, nếu như không gặp được, cậu ấy sẽ không nói, liên quan đến... chuyện khiến ngài đau đầu gần đây."

Lôi Tu nhún vai, đang chuẩn bị nói mình không muốn biết, Trình Diệp hít sâu một hơi: "Để cho cậu ta vào đi, nói không chừng thật sự có việc quan trọng."

Tống Nham nhìn Trình Diệp, lại nhìn Lôi Tu, thầm nghĩ Trình Diệp vẫn là quá thiện lương.

Không bao lâu, tiểu cô nương liền mang theo Bạch Cảnh Kỳ đi vào.

Trình Diệp vốn muốn cùng Tống Nham nhanh đi tầng hầm, không trì hoãn hai người tán gẫu, nhưng Lôi Tu không muốn ở riêng với Bạch Cảnh Kỳ, ương ngạnh không cho hai người đi, không thể làm gì khác hơn là lúng túng ngồi ở trên ghế salon.

Mà Tống Nham ngược lại rất hứng thú, một mặt hào hứng muốn xem kịch hay.

Bạch Cảnh Kỳ nhìn Lôi Tu ngồi ở trên ghế salon, căn bản không nhìn cậu ta lấy một cái, có chút đau thương hỏi: "Lôi Tu ca ca, anh cứ như vậy không muốn gặp em sao, thế mà lại trực tiếp bảo em đi."

[Edit] Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính (Xuyên nhanh)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ