Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai nhè nhẹ hắt qua những khe hở của cửa sổ tre, soi sáng gương mặt thanh tú của Faye. Nàng vẫn còn mơ hồ, nhưng đôi mắt đã dần tỉnh táo hơn. Sự im lặng bao trùm căn phòng, chỉ có tiếng động khe khẽ khi Yoko múc từng muỗng cháo đặt lên bàn.Yoko lặng lẽ quan sát Faye, đôi mắt dường như ngây ngô, nhưng ẩn sâu trong đó là sự cảnh giác, lạnh lùng. Nàng ra vẻ ngoan hiền, chăm sóc ân cần, tận tụy, nhưng thực ra chỉ đang chờ xem Faye có biểu hiện gì bất thường. Những hành động tưởng chừng như vô ý của Yoko lại cực kỳ có chủ đích, từng ánh mắt, từng cái chạm đều để dò xét đối phương.
Faye khẽ động đậy tay, nhưng khi định cầm bát cháo, nàng bỗng khựng lại, đôi mắt lướt nhìn xuống bàn tay mình. Những ngón tay trắng nõn, mềm mại, hoàn toàn xa lạ. Không còn những vết chai sần của người họa sĩ đã nhiều năm cầm cọ, mà thay vào đó là làn da mịn màng, không chút dấu vết của lao động. Một cảm giác hoang mang trỗi dậy trong lòng Faye, nhưng nàng nhanh chóng giấu đi nỗi lo lắng ấy, cố giữ vẻ bình tĩnh để không lộ ra sự bất an.
Yoko, vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ, quan sát từng cử chỉ của Faye. Nàng chẳng hề hỏi han gì thêm, chỉ âm thầm theo dõi như một chú mèo rình mồi.
Sự im lặng của Yoko, kết hợp với không gian cổ xưa của căn phòng, khiến không khí như ngưng đọng. Faye bắt đầu suy nghĩ, mơ hồ nhưng dần dần rõ ràng hơn. Phải chăng mình đã... xuyên không? Ý nghĩ đó có vẻ điên rồ, nhưng mọi thứ đang diễn ra xung quanh Faye không còn hợp lý nữa. Faye nhớ lại tai nạn, hình ảnh chiếc xe tải lớn đâm sầm vào, có lẽ ...
Mình đã chết. Nhưng nếu vậy, tại sao mình lại xuất hiện ở đây, trong cơ thể này? Và hơn nữa, nơi này là đâu?Faye lại nhìn quanh phòng, mọi thứ đều toát lên vẻ cổ xưa. Nàng quay sang nhìn Yoko—cô gái này, im lặng quá mức và dường như tuổi chỉ tầm 18. Trang phục của Yoko, đồ đạc trong căn phòng, tất cả đều khác biệt hoàn toàn so với những gì Faye biết . Nàng cố trấn an mình, nhưng sự lo lắng trong lòng ngày càng lớn. Faye quyết định phải hỏi cho rõ.
Sau một lúc im lặng, nàng khẽ cất tiếng, giọng run run nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh: "Cảm ơn em vì đã cứu tôi, nhưng em ... em có thể cho tôi biết hiện tại là năm bao nhiêu và vị vua nào đang trị vì không?"
Yoko nghe thấy, ngẩng mặt lên nhìn Faye, đôi mắt ánh lên một chút bất ngờ nhưng rồi nhanh chóng dịu lại. Nàng không trả lời, chỉ dùng tay thực hiện một vài ký hiệu, giống như thủ ngữ. Faye ngẩn người, nhận ra Yoko đang dùng ngôn ngữ của người câm điếc, nhưng nàng ... hoàn toàn không hiểu.
Yoko thoáng thấy sự lúng túng trên gương mặt của Faye, bèn đứng dậy, lục tìm một cuốn giấy nhỏ cùng một cây bút lông. Yoko nhanh chóng ghi chép điều gì đó lên giấy rồi đưa cho Faye xem. Trên tờ giấy, từng nét chữ thanh mảnh ghi rõ: "Vương quốc Ayutthaya, dưới triều đại của Vua Narai."
Faye chăm chú nhìn tờ giấy, đôi lông mày khẽ nhíu lại khi thấy những từ ngữ khó hiểu. Lại là văn tự cổ, không phải thứ tiếng Thái hiện đại mà nàng quen thuộc. Phải mất một lúc, Faye mới lờ mờ hiểu ra mình đã xuyên về thời kỳ của Vua Narai—vào khoảng thế kỷ 16. Cảm giác chấn động lướt qua tâm trí. Nàng đã thật sự quay ngược hơn 400 năm về quá khứ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FAYEYOKO] [BHTT] VẪN LUÔN LÀ EM
FanfictionHoạ sĩ (Faye) x Minh tinh (Yoko) Thể loại: BHTT, 1x1, Hiện đại, Cổ đại, Xuyên không, Điền văn, Kiếp trước kiếp này, Showbiz, Ngọt, Thiên chi kiêu nữ, Hỗ công, Fanfiction, Cực kỳ chậm nhiệt, HE. Tác giả: Chiếc chăn xinh ngoan iu của YokoFaye (Sooyus...