Chương 103

412 21 3
                                    

Buổi tối ở Liễu Thành tĩnh lặng và se lạnh, rất khác với thời tiết ở Dung Thành và Kinh Thành.

Mưa vẫn rả rích rơi, không có dấu hiệu sẽ ngừng lại. Bầu trời chưa bị màn đêm nuốt chửng, nhưng những đám mây đen lơ lửng ở chân trời mang đến cảm giác áp lực.

Trang viên Đàm gia có vị trí rất đẹp, có thể nhìn thấy những dãy núi mờ ảo từ xa, như thể đang chìm đắm trong một bức tranh thủy mặc.

Tuy nhiên, lúc này Đàm Vân Thư không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp ấy, thay vào đó cô nhìn qua cửa sổ lớn, dõi theo Thôi Uyển đang bận rộn trong khu vườn.

Thôi Uyển đang kiểm tra những bông hoa mà bà chăm chút kỹ lưỡng, chú Xương cầm ô che cho bà, nhưng vai ông đã bị ướt một nửa.

Ánh sáng chiếu qua những hạt mưa nhỏ, cũng giúp Đàm Vân Thư nhìn thấy rõ mọi thứ.

Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt qua giữa hai hàng lông mày, không biết Phương Du đang làm gì, nghĩ lại mình vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời của cô ấy, tạm thời cô cũng không có ý định mở điện thoại.

Một lúc sau, Thôi Uyển cầm một bó hoa mà bà vừa cẩn thận gói lại, bước vào nhà. Thời gian không để lại nhiều dấu vết trên khuôn mặt bà, khóe mắt cũng chẳng có bao nhiêu nếp nhăn.

Bà đưa bó hoa cho con gái, miệng cười tươi: "Đây là giống hoa hồng mới mà mẹ vừa nhập về, chắc là biết con sắp về nên nở sớm đấy."

"Cảm ơn mẹ." Đàm Vân Thư nói vậy nhưng động tác nhận hoa rất chậm, trên mặt cũng không lộ vẻ vui mừng.

Chú Xương đã tự giác lui về phòng quản gia để thay đồ, mấy người giúp việc cũng đến giờ nghỉ, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Thôi Uyển và Đàm Vân Thư, mưa rơi ngoài cửa sổ gần như không phát ra tiếng, khiến không gian càng thêm tĩnh lặng.

Thôi Uyển ngồi xuống, tự rót cho mình một tách trà hoa. Vài giây sau, bà lên tiếng với vẻ không chắc chắn: "Lần này con về đột ngột như vậy, có chuyện gì xảy ra à?"

"Đột ngột sao?" Đàm Vân Thư đặt bó hoa lên bàn trà, cười nhạt: "Con còn tưởng mẹ sẽ thấy bất ngờ khi con về chứ."

Thôi Uyển lập tức nói: "Tất nhiên là mẹ rất bất ngờ rồi. Con xem mấy năm nay con bận đến mức nào, giờ còn trực tiếp ra Kinh thành. Lần trước đến Tết Đoan Ngọ cũng không thể về đúng ngày, chỉ có thể về gặp mẹ một cách vội vã." Bà thở dài, ánh mắt lộ vẻ lo lắng. "Mẹ vẫn nghĩ con không nên vất vả đến thế."

"Ý mẹ là con nên cưới một người đàn ông giàu có, đúng không?"

"Như thế có gì không tốt? Mục đích chẳng phải cũng để không phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền sao, có gì khác biệt đâu?"

"Xem ra mẹ rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, nhỉ?" Giọng điệu của Đàm Vân Thư không khỏi mang chút châm biếm. "Đã lâu không gặp bố, ông ấy còn nhớ rõ mẹ trông ra sao không?"

Sắc mặt Thôi Uyển liền sa sầm: "Đừng nhắc đến ông ta với mẹ."

"Được, con sẽ không nhắc đến ông ấy."

[BHTT - EDIT HOÀN] Sau Khi Chia Tay Đại Tiểu Thư Nhà Giàu - Nhất Chỉ Hoa Giáp TửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ