Chương 104

1.4K 95 2
                                    

Lâm Thanh Yến ở riết cũng quen, nên cũng không cảm thấy căn phòng này có gì không ổn.

“Yến Yến, đây là em lúc còn nhỏ sao?" An Dụcầm khung ảnh trên bàn lên, bên trong là một bức ảnh cũ, không biết xấu hổ nói: “Yến Yến lúc đó cũng đẹp trai như anh hai."

"Anh hai hả, em là Trư Bát Giới hả? Đâu đưa anh xem?" An Cảnh bước nhanh vào và giật lấy khung ảnh từ tay An Dụ. Sau đó, ba và mẹ bước vào, mọi người cùng nhau tụ tập lại để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Yến Yến thời thơ ấu.

Căn phòng nhỏ chật kín người, Cố gia không chen vào được, chỉ có thể đờ đẫn đứng ở cửa.

Tống Thư Mạn: “Con chúng ta lúc nhỏ thật đẹp trai."

An Lăng Khang: “Không hổ là di truyền gen tốt của ba."

An Cảnh: “Người đẹp trai nhất trong nhà chúng ta là Yến Yến."

An Dụ: "Vậy thì em sẽ cố làm người đẹp trai thứ hai."

Cố Phi: "..."

Ánh mắt hắn không khỏi nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, có lẽ cậu cảm thấy xấu hổ trước lời khen ngợi của mọi người vẻ mặt rất đáng yêu, lông mi hơi cụp xuống, chóp tai nhỏ vểnh lên có chút ửng hồng.

Cố Phi thầm nghĩ - dù đẹp đến đâu thì cũng là của hắn.

Ảnh chụp đứa nhỏ khoảng bảy, tám tuổi, hơi gầy, mặc bộ quần áo không vừa người, cậu bé lo lắng dùng tay nắm lấy góc áo, vẻ mặt ngượng ngùng và rụt rè.

Dù chất lượng hình ảnh không được rõ nét nhưng cậu bé trông rất xinh xắn và dễ thương với đôi môi đỏ, hàm răng trắng và đôi mắt to.

Đáng yêu nhưng cũng khiến người ta đau lòng.

Ngay cả bộ quần áo cũng không vừa người, cổ tay và mắt cá chân lộ ra, động tác nắm chặt góc áo lộ ra chút tự ti bất an, khác hẳn với Lâm Thanh Yến hiện tại tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu.

Điều đáng mừng duy nhất là dù con trai/em trai của bọn họ lớn lên trong môi trường này nhưng vẫn là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, hiểu chuyện và xuất sắc. Cậu tỏa sáng trên sân khấu, tự tin và thong dong.

Căn phòng quá nhỏ, đi lại nhiều người như vậy cũng không tiện. Mọi người trong An gia đều ra ngoài chờ, chỉ còn lại Cố Phi giúp Lâm Thanh Yến thu dọn đồ đạc.

Cố Phi tìm thấy trên bàn một món đồ trang trí có phần quen mắt, đó là một bức tượng gỗ hình con thỏ to bằng lòng bàn tay của một đứa trẻ, cầm trên tay một củ cà rốt rất đáng yêu.

Hắn nhìn vào tác phẩm điêu khắc bằng gỗ với vẻ xuất thần.

"Thật đáng yêu phải không?" Lâm Thanh Yến đi tới trước mặt hắn, dùng ngón trỏ chọc vào đầu con thỏ nhỏ, "Cái này là tác phẩm điêu khắc bằng gỗ xuất hiện một cách khó hiểu trong ba lo của em năm tám tuổi, em cũng không biết nó từ đâu đến nhưng em rất thích nó."

"Ừ, nó rất dễ thương." Khóe môi người đàn ông nở một nụ cười nhàn nhạt, đặt bức tượng gỗ vào lòng bàn tay thiếu niên, "Chắc chắn là do một người nào đó rất quan trọng đưa cho Yến Yến." 

Bị vạn người ghét sau khi trùng sinh bạo hồng toàn mạngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ