Chương 105

574 41 4
                                    

Kiếm linh


"Khanh sư tỷ!"

Nghe thấy tiếng gọi, Khanh Chu Tuyết im lặng quay đầu, bước chân cũng chuyển hướng khác, coi như mình không nghe thấy. Nhưng tiếc là bước chân chậm một chút, đã bị một nhóm đệ tử vây quanh chặn đường.

"Sư tỷ, làm thế nào ngươi có thể chém một kiếm làm vỡ nát cả diễn võ trường?"

"Sư tỷ, nghe nói hôm đó sau lưng tỷ có ba ngàn thanh linh kiếm, làm thế nào ngươi triệu hồi ra chúng?"

"Đại sư tỷ...."

"Ta không chém một kiếm làm vỡ nát diễn võ trường. Đó là do lôi kiếp gây ra." Nàng cau mày vừa đi vừa trả lời, nhưng bất lực vì đám đông vây quanh, căn bản không có chỗ đặt chân, đành phải đứng lại, "Về chuyện linh kiếm, ta cũng không biết."

Sau lôi kiếp, diễn võ trường gần như không thể đứng được nữa, hiện tại vẫn đang được sửa chữa, các đệ tử không được vào trong.

Trước đó Vân Thư Trần nghe nói diễn võ trường của chủ phong tan hoang, tâm trạng rất tốt xoa đầu Khanh Chu Tuyết.

Khanh Chu Tuyết tuy là chủ động đến bồi thường, nhưng chưởng môn rốt cuộc cũng không nỡ để tiểu bối ra tiền, thế là đành ngậm ngùi tự móc hầu bao, thâm hụt gần nửa năm gia sản.

Một chút của cải ít ỏi trong kho riêng của lịch quyền chưởng môn Thái Sơ Cảnh, không phải bị vị chưởng môn tạm quyền nào đó phung phí, thì cũng bị Việt trưởng lão ngày ngày bòn rút. Rồi Nguyễn Minh Châu tình cờ gặp cơ duyên, lại đốt cháy cả một ngọn núi.

Lần này còn có thêm một người mới là Khanh Chu Tuyết, mỗi lần độ kiếp đều là cảnh tượng hủy thiên diệt địa.

Sau đó, chưởng môn run rẩy tính toán, dốc toàn lực của cả tông môn, khônh biết còn có thể cung phụng cho mấy vị tổ tông này sinh hoạt thêm được bao nhiêu năm.

Còn mấy ngàn thanh linh kiếm mà Khanh Chu Tuyết đâm vào lôi kiếp ngày ấy, cuối cùng đều rơi xuống diễn võ trường. Phần lớn đã được trả lại cho chủ nhân, còn một số bị thu vào kho không ai nhận.

Lúc này có rất nhiều thanh kiếm mà nàng không quen biết đang lơ lửng theo sau nàng. Từ sau khi trải qua lôi kiếp, nàng phát hiện mình có một loại thể chất kỳ lạ, dường như mỗi thanh kiếm sinh ra linh trí đều đến chào hỏi nàng.

Khanh Chu Tuyết nhìn đám người và đám kiếm trước mắt, vô cùng náo nhiệt. Nàng đã quen với sự yên tĩnh trên Hạc Y Phong, vì vậy rất không quen với những cảnh tượng như thế này, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Thanh Sương kiếm đột nhiên xuất hiện không biết từ đâu, bước chân tiếp theo của nàng vừa vặn đạp lên thân kiếm, mang nàng bay lên không trung, chỉ để lại tiếng thở dài của đám sư đệ sư muội phía sau.

Gió mát thổi qua, tiếng ồn ào bên tai dần xa.

Khanh Chu Tuyết ngự kiếm mà đi, quay đầu nhìn lại bỗng sững sờ, mặc dù đã tránh xa đám đông, nhưng mười mấy thanh linh kiếm vẫn kiên trì bám theo sau nàng.

Nàng quay đầu khiển trách, "Quay về đi."

Một thanh đoản kiếm rụt rè, dừng lại tại chỗ, không cam lòng xoay hai vòng, cuối cùng ảo não quay về tìm chủ nhân của mình.

[BHTT] [P1 - EDIT] Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm BẫyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ