our sunshine (end)

1.8K 250 12
                                    

"ngày mai tớ được đi công viên nước đó !"

"tớ đi thuỷ cung nè, ở đó sẽ ngắm được cá siêu to !"

tiếng mấy đứa trẻ con ồn ào cả một khoảng sân, vừa tan học là chúng ùa ra như ong vỡ tổ dáo dác tìm người đến đón mình, náo loạn đến mức giáo viên cũng phải ướt đẫm mồ hôi để đảm bảo an toàn cho mấy chú chim nhỏ này. ngày mai là tết thiếu nhi, có lẽ vì vậy mà tiếng trò chuyện rôm rả còn sôi động hơn mọi ngày, hết đứa này khoe về chuyến dã ngoại với gia đình vào ngày lễ thì lại có đứa khác nháo nhào bảo rằng công viên giải trí hấp dẫn hơn.

ấy thế mà lạc giữa đám đông ồn ào đó lại có một chú chim non tiu nghỉu không ăn nhập gì với đồng bọn của mình. mặt cúi gằm xuống đất, đôi giày đắt tiền soàn soạt dưới chân như chẳng muốn bước về phía trước, cứ đi vài bước là thở dài.

"daewon à, còn cậu thì sao ?"

một đứa nhóc cột tóc hai chùm cất tiếng hỏi, daewon từ nãy đến giờ nào có để ý đến mấy đứa bạn cùng lớp, nó đương nhiên không biết chủ đề mọi người đang nhắc đến là gì.

"tớ thì làm sao ?"

daewon hỏi, giọng điệu cứ như đang bị làm phiền.

"ngày mai cậu sẽ đi đâu chơi ? tết thiếu nhi năm ngoái cậu còn được dắt đến vườn thú safari ở tít bên kia địa cầu làm tớ ghen tị muốn chết luôn."

thằng nhóc đội mũ nồi lệch hẳn sang một bên toe toét vừa nói vừa cười, chả hiểu sao nhìn cái nụ cười đó lòng nó càng thấy khó chịu hơn, chỉ bỏ lại một câu rồi đi thẳng về phía cổng.

"có gì hay đâu chứ ? tớ ghét đi chơi."

kim daewon, năm tuổi, đứa nhóc được cả tập đoàn kkg cưng như trứng hứng như hoa. mặc dù nó vẫn còn chưa phân hoá, nhưng bộ dạng ngạo nghễ kia làm không ít người chắc nịch rằng kiểu gì daewon cũng trở thành một alpha trong tương lai, hay còn gọi nó với cái tên người thừa kế kkg sau này. không nói cũng biết wonwoo yêu chiều đứa nhỏ này như thế nào, anh gần như gom hết những gì mà mình có để đảm bảo rằng có thể để daewon lớn lên trong sự dịu dàng và hạnh phúc. cả gia đình nhà họ kim cũng tự biết với nhau rằng chuyện năm xưa không cần phải nhắc lại, đặc biệt là đừng hé lời nào với daewon, cứ để đứa nhỏ hồn nhiên như vậy mà trưởng thành.

nếu như trong nhà có một người đảm nhận việc chiều chuộng thì ắt hẳn vai trò răn đe sẽ thuộc về mingyu, dù cậu cũng bất đắt dĩ nhưng nếu cứ nương theo mọi yêu cầu của mặt trời nhỏ này thì sớm muộn gì daewon cũng hư hỏng và chẳng coi ai ra gì. nhưng nói nghiêm khắc thế thôi chứ mỗi lần nó nũng nịu với ba lớn một hai câu là tối đó có ngay mấy bộ đồ chơi lắp ráp to bằng nửa cái giường của mình, những lúc thế này wonwoo cũng chỉ lắc đầu ngao ngán.

"daewon à, ba ở bên này."

mingyu một thân tây trang phẳng phiu đứng trước cổng nhà trẻ, thời gian chỉ làm cho nét chín chắn càng trở nên thu hút hơn. vẻ mặt từ nãy đến giờ còn mệt mỏi vì công việc, vừa nhìn thấy con trai liền cười đến toác cả miệng ra.

nhưng đáp lại sự chào đón nồng nhiệt đó chính là ánh mắt hờ hững của daewon, nó đứng khựng lại cách mingyu vài bước chân, thở hắt một cái mà không nói gì.

gloomy - meanieNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ