Chương 45- Hiện tượng chết não nguy hiểm

2.5K 343 65
                                    

Buổi sáng ở An Linh tiếp tục bắt đầu, trên chiếc giường nhỏ có bóng dáng của hai người ôm nhau ngủ suốt đêm. Phuwin thức giấc trước, hôm qua được hắn an ủi cũng như dỗ dành nên ngủ rất ngon, cơn ác mộng cũng không tìm đến nữa. Ngước nhìn sang gương mặt điềm tĩnh đang say giấc của hắn, Phuwin nhớ lại những lời tỏ tình của hắn hôm qua, những nụ hôn bất ngờ gấp gáp khiến cậu lần nữa đỏ mặt lên, cậu vẫn chưa thể tin rằng hôm qua mình và hắn đã xác nhận mối quan hệ người yêu.

Phuwin khẽ chạm vào môi mình, nhớ lại dư vị ngọt ngào kia càng làm trống ngực cậu nhảy nhót không nghỉ. Cậu lắc đầu, quay sang chạm nhẹ vào vai hắn

"Pond, dậy đi"

Phuwin cất tiếng muốn gọi hắn dậy, cậu lay nhẹ người hắn nhưng gọi mãi vài ba lần mà chẳng thấy động tĩnh gì. Trực giác mách bảo cậu có điều không lành xảy ra, Phuwin nhanh chóng kiểm tra tình trạng linh hồn của hắn.

Ánh mắt lo lắng hiện rõ ngay sau khi tấm bùa trên tay Phuwin cháy lên, toàn thân hắn đột ngột tỏa ra những luồng khí trắng xám, dùng đôi mắt của mình nhìn vào đầu hắn, Phuwin nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng, là máu, đầu hắn đang chảy máu, nếu như cho cậu một suy đoán, cậu sẽ đoán rằng hắn đang rơi vào hiện tượng chết não. Bàn tay run rẩy cố gắng lay hắn thêm vài lần nữa, Phuwin nhảy nhanh xuống giường, chạy xuống nơi làm việc của mình tìm nhanh loại trà an mạng.

Nước mắt không thể trào ra bởi vì sự lo lắng lấn át, Phuwin vừa run rẩy vừa đem trà đổ vào miệng hắn, tờ bùa chú trên tay đã dính đầy máu cậu, vì gấp gáp, Phuwin dùng chính máu của mình để vẽ ra một tấm bùa bảo toàn tính mạng cho hắn. Linh hồn của Pond lúc nãy hỗn loạn bây giờ đã đỡ hơn một chút, sau khi nhìn thấy hắn dần mở mắt, sự nhẹ nhõm trong người cậu mới xuất hiện.

Cơn đau đầu khiến Pond nhăn mặt, hắn đưa tay chạm nhẹ đầu mình, sự nhức nhối khiến hắn chưa kịp thích ứng lại càng khiến gương mặt hắn bây giờ trông rất tàn tạ. Pond dừng lại động tác xoa đầu của mình ngay khi hắn nghe loáng thoáng bên cạnh có tiếng thút thít, ngước mắt nhìn sang thì nhìn thấy Phuwin ngồi trên giường bắt đầu khóc.

Pond vội vàng quay sang đưa tay lau nước mắt cho cậu

"Phuwin, sao lại khóc rồi, mới sáng sớm mà"

Pond chưa hề hay biết rằng lúc nãy mình rơi vào nguy hiểm đến mức nào, chỉ cần Phuwin tỉnh dậy muộn một chút nữa thôi có khi hắn không thể sống lại lần nữa. Tiếng nức nở của Phuwin làm Pond loạn lên, hắn đưa tay lau mi mắt cậu, còn kéo người cậu lại gần để an ủi.

"Sao vậy, nghĩ đến sợi dây chuyền hả?"

Không biết dỗ dành thế nào, Pond cúi xuống hôn nhẹ môi Phuwin một cái, thấy cậu đưa tay lau nước mắt thì kiên nhẫn chờ đợi, chờ được vài giây lại nhận được câu mắng vốn của cậu

"Hôm qua anh đỡ cho tôi làm gì chứ, có biết sáng nay anh rơi vào tình trạng chết não không?"

Hôm qua Pond phá lệ tự mình bóp cổ Nat rồi nâng lên, điều này khiến cho người thường như Nat chứng kiến được hiện tượng kì lạ. Pond tự ý dùng sức mạnh linh hồn đỡ cho cậu một gậy cho nên hắn chịu ảnh hướng rất lớn, câu mắng của Phuwin không sai, cậu mắng để cho hắn biết hôm qua hắn đã điên đến mức nào, vì lo nên Phuwin nhìn thấy hắn tỉnh dậy đã khóc, cậu sợ hắn lại bỏ rơi mình, cậu sợ cậu lại phải cô đơn một mình trong việc tìm kiếm em trai.

"Anh xin lỗi, Phuwin, nhưng mà vì em nên anh nguyện ý"

"Đây không phải là lúc để anh nói như vậy đâu, lần sau tôi cấm anh làm điều tương tự"

"Được, nghe lời em"

Pond mỉm cười, lại nhìn thấy gương mặt nghệch ra của Phuwin, cậu lắp bắp cất tiếng

"Em...em gì chứ"

"Dù sao cũng là người yêu rồi mà, anh lại lớn tuổi hơn em, xưng anh em đâu có gì sai"

Pond xoa đầu Phuwin, bây giờ hắn chỉ thấy cậu rất giống trẻ con cần được nuông chiều, không giống như vẻ bề ngoài lạnh nhạt khó gần mà trước đây hắn gặp cậu lần đầu tiên nữa. Phuwin vì ngại nên nhảy tọt xuống giường chạy vào nhà tắm, để cho hắn ngồi cười một mình trên giường tự nghĩ đến sự đáng yêu của Phuwin.

-------------------------

Phuwin ngồi trên bàn làm việc, ánh mắt cậu mang một chút sầu não khiến cho không khí xung quanh trầm lặng đi. Pond tiến đến ngồi đối diện cậu, nhận ra sự trầm mặc kia của Phuwin cho nên hắn cất giọng

"Sao lại trông có vẻ buồn như vậy?"

"Chỉ còn vài ngày nữa thôi, thời gian của anh sắp đến hạn rồi"

Phuwin mân mê cây bút trên tay, ngón tay không tự chủ cầm bút vẽ nguệch ngoạc vài đường trên giấy, những thứ cậu gạch đều đã rơi vào ngày thứ bốn mươi, chỉ còn chín ngày cho hắn tìm ra thể xác.

"Nếu không tìm ra thể xác anh, có lẽ là hết cách rồi nhỉ?"

Pond nhẹ giọng, nụ cười trên môi hắn mang một chút buồn rầu, hắn không sợ mình không thể sống lại, chỉ sợ rằng hắn không thể được ở bên cậu nữa thôi. Phuwin khẽ lắc đầu, cậu ngước đôi mắt kiên định lên nhìn hắn

"Em sẽ không để anh phải chết đâu. Nếu đến ngày hôm đó mà không thể tìm thấy, em còn một cách, em sẽ thực hiện nó, nhưng việc tỉnh dậy được hay không là nhờ ý chí của anh"

Pond mỉm cười, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Phuwin mà lòng cảm thấy hạnh phúc. Người hắn yêu lo lắng cho hắn, chỉ cần như vậy thôi là Pond có thể vui rồi. Hắn dang tay ôm cậu vào lòng, khẽ hôn lên mái tóc bồng bềnh của cậu

"Phuwin, nếu tỉnh lại, anh sẽ đi tìm em, nhớ chờ anh ở đây nhé"

Pond dặn dò, chỉ sợ rằng khi hắn tỉnh lại Phuwin đã phải tự mình đối phó với một đống rắc rối, bao gồm cả chuyện vì hắn có cạnh tranh với Phuwanat làm cho cậu bị liên lụy.

"Nếu lúc tỉnh dậy anh lại quên hết mọi thứ ở đây thì sao?"

Phuwin cất giọng, tuy chỉ là một câu bông đùa nhưng hắn xem nó là điều nghiêm túc. Pond khăng khăng

"Sẽ không đâu, anh sẽ không quên em"

"Ai mà biết được"

Phuwin bĩu môi, cậu vẫn được hắn ôm trong lòng, thời gian này có thể coi là thời gian đầu hạnh phúc của cả hai. Phuwin tuy mất sợi dây chuyên nhưng có hắn ở cạnh đột nhiên lại cảm thấy an tâm hơn, cậu nhất định sẽ tìm lại được nó.

-------------------------------------------------------------

[F6] Mắt ThầnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ