"đúng nhỉ, với cái nhan sắc này dù bọn mình có hạng ba thì hai hạng kia vẫn mờ nhạt."
dahee thích thú đùa một câu, kẻ tung người hứng mãi cho đến khi bộ phận thiết kế được gọi tên lên nhận giải. có lẽ mọi người trong đội tự tin vì vốn dĩ bọn họ đã hoành thành các chặng thi rất tốt, vậy nên lúc công bố giải nhất thuộc về mình cả đám hò reo một trận rồi chủ động né sang một bên cho wonwoo lên nhận giải.
anh bận chiếc quần ngắn ngang gối, áo thun trắng với những hoạ tiết đơn giản làm wonwoo không khác gì học sinh lên nhận giải vào cuối năm. bộ dạng ngoan ngoãn đứng chờ hai người dẫn chương trình kia đưa quà cho mình, lúng túng vì ôm không hết nhưng vẫn cười đến vui vẻ.
"ôi sao em cứ có cảm giác con trai mình nuôi nấng cuối cùng cũng thành tài thế này."
"anh wonwoo nếu không khai tuổi em còn nghĩ ảnh bằng tuổi mình."
"con trai của mẹ ơi."
"đáng yêu nhỉ, cứ như mèo con."
giọng nói trầm trầm kèm theo kiểu khen ngợi thế này làm cả đám khựng lại vài giây nhìn sang giám đốc kim gần như bấm nát nút chụp ảnh trên điện thoại, lần này mọi người không ca ngợi tình bạn tình đồng chí giữa hai người nữa rồi, chắc chắn có bí mật gì mà họ chưa khám phá ra. nhưng ngẫm lại thì anh wonwoo trông mềm mềm như mèo con thật, thế là họ giả vờ lơ đi hành vi của giám đốc kim tiếp tục hô hào mèo con ơi mau về đây kẻo lạnh.
wonwooo khệ nệ ôm đống giải thưởng về lại chỗ ngồi của mình, cả bọn liền xúm đến lục lọi xem có được tặng rượu cao cấp hay đồ ăn sang trọng gì không. dường mục đích lúc đầu là mấy con số không đã bị vứt ra sau đầu từ khi nào, vừa khui được vài hộp bánh đắt tiền nhập khẩu từ nước ngoài đã say sưa chén ngay.
"chỉ vậy thôi mà anh cười không thấy tổ quốc đâu luôn."
wonwoo với mingyu cũng được chia phần, anh nhâm nhi vị ngọt tan nơi đầu lưỡi, chậm rãi thưởng thức chiếc bánh ngọt không quá béo này.
"vui mà, cảm giác thành tựu vô cùng."
cậu nghe vậy liền khẽ nói nhỏ vào tai anh, có lẽ khi chiều bị đạp một cú vẫn chưa chừa cái thói chọc ghẹo.
"anh làm giúp em thứ khác rồi em cũng thưởng cho anh được không ?"
wonwoo tò mò hỏi cậu nhờ mình việc gì, mingyu không trả lời mà lại dùng ánh mắt bỉ ổi quét một vòng từ trên xuống dưới người anh, có mấy vị trí còn dừng lại đôi chút. cuối cùng mingyu bị nhét vỏ bánh vào trong miệng, biết thế anh lấy tấm bảng khen thưởng xử cậu luôn cho rồi.
kết quả thi đấu đã công bố xong thì đến lượt các nhân viên của từng bộ phận trình diễn văn nghệ, mặc dù sẽ không có chấm điểm như thi đấu thể thao vì vốn chả có ai có chuyên môn trong lĩnh vực này cả nhưng ai tham gia thì sẽ được cộng điểm thưởng sau này. vậy nên vì đồng tiền trong tài khoản có thể tăng thêm chút đỉnh, bọn họ không ngại đứng trước đám đông mà hát hò.
các tiết mục mãn nhãn lần lượt đem đến nhiều khung bậc cảm xúc khác nhau cho khán giả, đến mức mingyu còn phải bất ngờ vì những người toàn ngồi trước máy tính tám tiếng một ngày lại có năng khiếu như vậy. lúc thì là một bản tình ca nhẹ nhàng hợp với làn gió biển êm dịu, khi thì là tiết mục nhảy sôi động với từng động tác đều đặn thực hiện một cách trơn tru.
BẠN ĐANG ĐỌC
gloomy - meanie
Fanfictionkhi những ngày tháng mù mịt đã qua đi, nhường chỗ cho nắng mai đem về những đoá hoa nở rộ.
29.
Bắt đầu từ đầu